Dứt lời, hắn ta vung tay: “Mấy anh em, xông lên dạy dỗ cô ta cho tao”.
Hạ Phương khởi động cổ chân, Chương Tử Lạc ở sau lưng ôm lấy cánh tay cô, sợ hãi hô to: “Chị, lát… lát nữa, em xông lên ôm lấy mấy người kia, chị… chị chạy về phía sau, cứ chạy đi, đừng… đừng dừng lại”.
Rõ ràng bản thân đang sợ đến mức liên tục run rẩy, nhưng Chương Tử Lạc vẫn muốn để Hạ Phương chạy trước.
Vẫn ngu ngốc một cách đáng yêu giống như đúc khi còn bé.
Hạ Phương vỗ nhẹ tay cô ấy, đẩy cô ấy ra sau lưng mình: “Không sao, em đứng sau lưng chị đừng chạy lung tung, bảo vệ bản thân, bọn họ cứ giao cho chị”.
Vừa dứt lời, cô đã xông lên, chào hỏi những tên côn đồ kia bằng các động tác tàn nhẫn.
Chỉ một phút, bốn năm người đàn ông cao to đã ngã dưới đất, liên tục rên rỉ.
“Mày… Mày…”, Hồ Đại Đông thấy thế cũng sợ ngây người, nghiến răng: “Không ngờ mày cũng có chút bản lĩnh, xem tao đích thân xử lý mày đây”.
Nhưng hắn ta tiến lên chưa được nửa phút đã bị Hạ Phương đánh nằm dưới đất, không thể di chuyển được nữa.
Hạ Phương vỗ tay nhìn đám côn đồ ngã trái ngã phải dưới đất với vẻ chê bai: “Chỉ có chút bản lĩnh như thế cũng dám ra ngoài làm côn đồ, còn là đại ca của khu vực này? Ha ha, ở đây không có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409037/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.