Hai chị em dắt tay nhau đến phô’ ăn vặt gần trường, hoàn toàn lơ đẹp cậu học sinh vừa bắt chuyện kia. 
 Cậu học sinh đứng sững tại chổ, nhìn bóng dáng hai chị em mà bất đắc dĩ bật cười. 
 Mãi đến tận khi có một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh: “ồ, đấy không phải là Chương Tử Lạc trong ban violin của chúng ta đấy à?” 
 Cậu học sinh kia quay đầu lại: “Cậu nói gì?” 
 “Thì em gái ban nãy đó, đó là Chương Tử Lạc của trường mình, là cô gái thầm mền cậu trong truyền thuyết đó, cậu quên rồi hà?” 
 Mặt cậu học sinh bổng ửng đỏ, thầm mến… mình? 
 Nhưng vừa rồi cô ấy không hề liếc mắt nhìn mình lấy một cái mà? 
 “Chị Phương, gần đây có một quán ăn riêng tư khá ngon, chúng ta đến đó ăn đi”. 
 Bị Hạ Phương dẫn đến phố ăn vặt, Chương Tử Lạc nôn nóng kéo tay cô, mềm giọng nói: “Phổ ăn vặt này không có gì ngon cả, còn mất trật tự, chúng ta đi tới quán ăn riêng tư, vừa khéo có thế trò chuyện với nhau”. 
 “Không sao đâu”, Hạ Phương hờ hững cất lời: “Đã lâu lắm rồi chị không ăn vặt ở quán lề đường, hôm nay có cơ hội đến trường em, em không dẫn chị đi tham quan à?” 
 Chương Tử Lạc cắn môi: “Nhưng bên này hổn loạn, cũng không được sạch sẽ cho lầm…” 
Điều kiện kinh tế của nhà họ Chương bình thường, mấy năm trước bố của Chương Tử Lạc làm ăn thất bại còn ngã gãy chân, hiện tại toàn bộ nhà họ Chương chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409035/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.