Chương trước
Chương sau
“Còn nữa, ai bảo em ấy muốn mua đôi giày này?”, Ngụy Thung nghiêng đầu cười lưu manh: “Cô Tân đây quyền uy thật lớn, ngay cả tôi cô cũng định cấm mua đồ à? cửa hàng này sau này cũng cấm tôi đến mua đồ?”

Danh tiếng của Ngụy Thung ở Kinh Thành rất lớn, tất nhiên Tân Như Sương cũng biết cô ấy.

Không chí quen biết mà quan hệ cũng không tốt đẹp gì mấy.

Vì vậy khi nhìn thấy Ngụy Thung thì sắc mặt của cô ta ngày càng xấu đi: “Tôi cứ tưởng là ai, thì ra là người đàn bà mặt dày bị anh tôi vứt bỏ đấy à. Hai người làm bạn với nhau cũng xứng đấy, cả hai đều muốn trèo cao, nhưng e là kết cuộc cuối cùng cũng như nhau thôi, đều bị vứt

bỏ”.

Sắc mặt Ngụy Thung chẳng hề thay đổi, thậm chí nụ cười ngày càng tươi: “Cô Tân nói sai rồi, là tôi chủ động vứt bỏ tên kia chứ, phải là những người không xứng với tôi mới bị tôi phủi đi, trong lòng cô cũng rõ mà nhỉ?”

“Cô câm miệng ngay Ngụy Thung!”, Tân Như Sương kích động hét lên: “Ả đàn bà dễ thay lòng đổi dạ như cô còn dám nói, anh của tôi thương cô như vậy, mặc kệ gia đình phản đối vẫn muốn ở bên cạnh cô, vậy mà cô lại phụ lòng anh ấy, bây giờ cò còn đứng đây khoe khoang là mình vứt bỏ anh ấy?”

Ngụy Thung không thèm đế ý mà bật cười: “Cũng không phải là khoe khoang đâu, chí là tôi muốn sửa lời của cô thôi. Đến cả Tân Hách cũng không dám cấm tôi mua sắm ở đây, vậy xin hỏi cô Tân đây lấy tư cách gì mà cấm tôi?”

Tân Như Sương bị nói đến cứng họng, trừng lớn hai mắt, líu lưỡi nửa ngày cuối cùng cũng chỉ phun được một câu: “Ngụy Thung, tôi đã cho mặt mũi rồi nên cô đừng có hống hách! Anh của tôi cũng

mặc kệ cô, chả thèm quan tâm đâu! Anh ấy không đế cô vào mắt, cũng chẳng quản cô có mua đồ được hay không”.

Nói xong, cô ta như thể tìm được điểm đau của Ngụy Thung nên tiếp tục nghiến vào đó: “Không như cô da mặt dày như vậy, còn dám đến cửa hàng của anh tôi mua đồ. Cô hối hận vì ngày trước từ bỏ anh tôi, giờ muốn khóc lóc van xin anh ấy trở về đúng không?”





Ngụy Thung cười lạnh một tiếng: “Thì sao? Chẳng lẽ nhà họ Tân các cô mỏ cửa buôn bán còn chọn khách đến mua? Tôi có tiền, muốn tiêu vào đâu là chuyện của tôi? Lẽ nào vì ở Kinh Thành có một nhà họ Tân mà tòi phải biến mất khỏi mảnh đất này?”

Tân Như Sương giận đến mức run lẩy bấy, không nói được một câu, chỉ biết chỉ thẳng mặt Ngụy Thung, ngón tay run run.

Hạ Phương không phải chưa từng thấy khả năng khẩu chiến của Ngụy Thung, nhưng cũng hiếm khi thấy cô ấy ngang ngược như vậy, nói đến mức

khiến người ta xì khói.

Nếu không phải bây giờ đang không thích hợp thì Hạ Phương đã muốn vổ tay khen hay rồi.

“Vậy bây giờ các người có bán đôi giày này không?”, thấy Tân Như Sương không nói nên lời, Ngụy Thung lấy một tấm thẻ từ túi ra đưa cho nhân viên bán hàng.

Nhân viên đứng bên cạnh cảm thấy nếu quẹt thẻ của cô thì không ổn, mà không quẹt cũng không ốn nốt, lúng túng vò cùng.

“Nếu cô Ngụy thích thì tôi tặng đôi giày đó cho cô nhé”.

Bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nam lạnh tanh, trong lời nói còn mang theo khí thế uy hiếp cùng ngang ngược, khiến cho không khí trong cửa hàng bỗng chốc ngưng đọng lại.

Nhất là Ngụy Thung, một khắc trước cô ấy còn đắc ý ra mặt, rất ra dáng dù trời có sập cô cũng không sợ, vậy mà lúc này nụ cười trên mặt đã cứng lại, thân

thể cũng sượng trân tại chỗ.

Hạ Phương không nhịn được đưa mắt nhìn về phía cửa.

Cô thấy một người đàn ông thân hình cao lớn vạm vỡ, tóc được cẳt ngắn, mặc một thân màu xám, cả người mang theo hơi thở lạnh lùng và nghiêm túc, hắn đang bước từng bước về phía này.

Người đàn ông dừng lại bên cạnh Tân Như Sương, tầm mắt khóa chặt ở trên người Ngụy Thung, nhưng lời nói lại là nói với Tân Như Sương: “Cửa hàng của nhà họ Tân không cấm bất kỳ khách hàng nào đến mua sắm, Tiểu Sương, xin lỗi cô Ngụy ngay”.

Tân Như Sương một khắc trước vẫn còn đang đắc ý đến suýt cười thành tiếng lại bị một câu nói này dội ngược không kịp trở tay.

Cô ta kinh ngạc ngước mẳt trừng người đàn ông ở bên cạnh: “Anh, anh nói gì vậy?”

“Xin lỗi ngay!”, giọng điều lạnh lùng của người đàn ông vô cùng cứng rắn, hoàn toàn không chừa chỗ để thương lượng.

Tân Như Sương giận đến mức hồng cả mắt, cảm nhận được hơi thở càng lúc càng lạnh trên người đàn ông thì hoàn toàn không dám cãi lại, chỉ đành không cam lòng nói với Ngụy Thung: “Xin lỗi”.

Ngụy Thung cũng tỉnh táo lại, né người ra khỏi tầm mắt của người kia rồi giả vờ bình tĩnh cười: “ồ, lời xin lỗi của cô Tân tôi không nhận nỗi đâu. Tôi cũng không nhận nỗi giày mà anh Tân đây tặng cho, tôi có tiền, tự tôi mua”.

Nói xong, cô ấy cố chấp hất cằm, lạnh lùng nói với nhân viên: “Quẹt thẻ đi”.

Nhân viên không ngờ chỉ một ngày bình thường thôi mà trong cửa hàng lại cùng lúc tụ tập nhiều ông to bà lớn như vậy, sợ đến mức không dám thở mạnh một hơi.

Nghe Ngụy Thung nói thế, nhân viên theo bản năng ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang tỏa khí lạnh đứng ở bên, thấy người nọ không chút biến sắc gật đầu thì mới nuốt nước miếng một cái rồi vội vàng cầm thẻ của Ngụy Thung đi thanh toán.

Mua giày xong, Ngụy Thung kéo tay Hạ Phương, ngẩng mặt lên cao rồi kiêu ngạo nhấc chân lướt nhanh qua người đàn ông kia.

Nhưng chỉ có Hạ Phương biết, cô ấy trông thì bình tĩnh, nhưng trên thực tế toàn thân đều đang run lẩy bẩy.

Bởi vì người đàn ông kia từng là người cô ấy khắc cốt ghi tâm.

“Anh à…”

Mãi đến khi Ngụy Thung đi xa rồi, Tân Như Sương mới dậm chân một cái, giận dổi làm nũng: “Người phụ nữ kia từng đối xử với anh như vậy, tại sao anh còn vì cô ta mà nạt em? Em mới là em gái ruột của anh mà, anh phải bênh vực em nhất chứ!”

Tân Hách quay đầu, ánh mắt sắc bén rơi xuổng Tân Như Sương đang bất chấp khóc lóc om sòm.

Tân Như Sương lập tức có cảm giác như lâm vào hầm băng, cô ta chợt khựng lại, không dám hớ hé gì nữa.

“Tiếu Sương, chỉ cần là thứ em muốn, anh đều cố gắng chiều theo em, anh cho em môi trường sống tốt nhất, cho em lớn lên trong nhung lụa. Nhưng điều đó không có nghĩa là em có thế dựa vào thân phận của mình để muốn làm gì thì làm. Nếu như sự nuông chiều của anh lại hại em thành một người ngang ngược không biết đúng sai, vậy anh cũng

không ngại rút lại những sự nuông chiều ấy”.

Mặc dù Tân Hách và Tân Như Sương là hai anh em, nhưng họ không sống cùng nhau từ nhỏ.

Tân Hách là con riêng, lúc mẹ mang thai Tân Như Sương thì bị nhà họ Tân tìm đến.

Nhà họ Tân uy hiếp dụ dỗ, muốn cướp Tân Hách khỏi tay mẹ, thẳng thắn nói rằng họ muốn giữ con, không giữ mẹ.

Lúc đó Tân Hách đã sáu, bảy tuổi, từ nhỏ lại thông minh hiểu chuyện, nhà họ Tân không dễ gì khống chế được anh.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.