“Còn nữa, ai bảo em ấy muốn mua đôi giày này?”, Ngụy Thung nghiêng đầu cười lưu manh: “Cô Tân đây quyền uy thật lớn, ngay cả tôi cô cũng định cấm mua đồ à? cửa hàng này sau này cũng cấm tôi đến mua đồ?”
Danh tiếng của Ngụy Thung ở Kinh Thành rất lớn, tất nhiên Tân Như Sương cũng biết cô ấy.
Không chí quen biết mà quan hệ cũng không tốt đẹp gì mấy.
Vì vậy khi nhìn thấy Ngụy Thung thì sắc mặt của cô ta ngày càng xấu đi: “Tôi cứ tưởng là ai, thì ra là người đàn bà mặt dày bị anh tôi vứt bỏ đấy à. Hai người làm bạn với nhau cũng xứng đấy, cả hai đều muốn trèo cao, nhưng e là kết cuộc cuối cùng cũng như nhau thôi, đều bị vứt
bỏ”.
Sắc mặt Ngụy Thung chẳng hề thay đổi, thậm chí nụ cười ngày càng tươi: “Cô Tân nói sai rồi, là tôi chủ động vứt bỏ tên kia chứ, phải là những người không xứng với tôi mới bị tôi phủi đi, trong lòng cô cũng rõ mà nhỉ?”
“Cô câm miệng ngay Ngụy Thung!”, Tân Như Sương kích động hét lên: “Ả đàn bà dễ thay lòng đổi dạ như cô còn dám nói, anh của tôi thương cô như vậy, mặc kệ gia đình phản đối vẫn muốn ở bên cạnh cô, vậy mà cô lại phụ lòng anh ấy, bây giờ cò còn đứng đây khoe khoang là mình vứt bỏ anh ấy?”
Ngụy Thung không thèm đế ý mà bật cười: “Cũng không phải là khoe khoang đâu, chí là tôi muốn sửa lời của cô thôi. Đến cả Tân Hách cũng không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409033/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.