Nói xong, Hạ Oanh Oanh đưa mắt nhìn về phía Hạ Phương: “Tôi nhớ khi đó em gái cũng từng múa vũ điệu này, cũng khá đẹp, nhưng bây giờ đã sáu năm trôi qua, không biết em gái có còn dùng vũ điệu này không?” 
 Lúc cô ta hỏi thế, những người dưới sân khấu đều mơ hồ, còn tưởng Hạ Oanh Oanh bị ngu. 
 ở đây làm gì có em gái của cô ta. 
 Hạ Phương lại cười: “Nếu cô tự nghĩ ra thì cô có thể cho tôi biết ý nghĩa của vũ điệu này là gì, nó muốn thể hiện điều gì không?” 
 Trong video của Hạ Phương cũng có giải thích ý nghĩa của vũ điệu này, đương nhiên Hạ Oanh Oanh có thế trả lời được không chút sơ hở. 
 Hạ Phương gật đầu, cho điểm cô ta thấp như Lưu Vi Vi. 
 Hạ Oanh Oanh cười châm chọc: “Tôi muốn biết cô Hạ này muốn biểu hiện thế nào mới có thể lấy được điếm cao trong tay cô? Hay là cô không thể hiểu được những động tác độ khó cao này của chúng tôi?” 
 Hạ Phương nhướn mày: “Nếu tôi nhớ không lầm thì điếm cao nhất mà tôi cho hôm nay là bảy mươi lăm, theo tôi thì mỗi học sinh có thể đến đây kháo sát đều rất ưu tú, nhưng các cô đến đây là để học tập, bây giờ tôi không cho các cô sô’ điểm lớn hơn tám mươi là muốn sau khi học tập ở đây nửa năm, các cô có thể lấy được điểm tám mươi của tôi trên sân khấu cuộc thi giữa kỳ”. 
“Nói dễ nghe đấy”, Hạ Oanh Oanh sa sầm mặt: “Nếu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409030/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.