Hạ Phương có chút không chịu nổi ông lão này la lối khóc lóc nên đứng dậy vừa dọn bát đũa vừa nói: "Đi rửa bát thôi, ông lão này ăn no rồi không có chuyện gì làm đó mà".
"Cái con nhóc này quả nhiên là ghét bỏ thầy nó mà...", Dược Cốc Tử lại làm thêm một phen ầm ĩ.
Hạ Phương đã sớm miễn dịch nên chẳng còn thấy ngạc nhiên, dứt khoát làm lơ ông cụ luôn.
Nhưng Tư Thành thì khác, rửa bát xong xuôi thì anh lại đến bắt chuyện với Dược Cốc Tử, mời cụ chơi cờ.
Quả nhiên chiêu này thành công ngăn lại lời than tiếng vãn của Dược Cốc Tử, nhưng lại đổi lấy sự khinh bỉ của ông cụ.
"Thằng nhóc nhà họ Tư, tôi chơi cờ với cậu thì cũng được thôi, nhưng nếu thua thì hôm nay cậu khỏi mơ đến chuyện dẫn đồ đệ của ta đi nhá".
Tư Thành cười: "Vậy nếu thắng thì sao ạ?"
Anh cứ nghĩ ông cụ sẽ nói mấy câu thoại kinh điển như: Cậu thắng được tôi à? Ai ngờ ông cụ chỉ để lại một câu: "Cậu dám thắng tôi không?"
Tư Thành: ...
Người sư phụ này đúng là khó hầu...
Hạ Phương từ lâu đã không thèm để ý hai người nữa, cô thu xếp xong xuôi thì đến kho dược liệu lựa vài loại thảo dược mình cần, sau đó lại đến hiệu thuốc bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409024/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.