“Cô… cô nói vớ vấn cái gì đấy??”
Tư Thụy Mai phải mất mấy phút mới bừng tỉnh, lập tức thẹn quá hóa giận mà lao lên muốn ăn thua đú với Hạ Phương.
“Cô liệu hồn mà nghĩ cho kỹ trước khi mớ miệng! Người nhà họ Tư là để cô sỉ nhục thế à?”, bà ta tru tréo với gương mặt đỏ bừng.
Tư Thụy Lan cũng ám u cánh cáo: “Cô đang nguyên rủa ai đấy há? Đừng tưởng được Tư Thành dát cái danh thân y lên mặt là muốn nói gì thì nói”.
Tư Trường Thịnh thì quay sang Tư Thành: “Chú nhất quyết cho phép người này ăn nói hàm hồ trong nhà chúng tôi thế à?”
“VỊ thân y này đã đến trình độ không c’ân bắt mạch chấn đoán, mà chỉ cần nhìn là biết người khác có bệnh gì sao?”, Tư Chính Phong đấy mắt kính, cười hỏi như vừa phát hiện được điều thú vị.
“Vậy mời cô phán thử xem tôi bị bệnh gì?”
Anh ta tin tưởng bản thân mình vò cùng khỏe mạnh, không có bệnh tật gì đế bị đem ra bàn tán.
Tờ báo cáo sức khỏe nóng hổi từ hai ngày trước còn nằm trên bàn kia kìa.
Hạ Phương đưa mắt nhìn sang với một nụ cười gian trá: “Anh Tư nhất quyết muốn tôi phải nói ra bệnh của cậu trước mặt bao người à?”
Ánh mắt Tư Chính Phong đọng lại, trong lòng thoáng qua chút bất an, nhưng nhanh chóng tự nhủ rằng những gì Hạ Phương nói đều là vỏ căn cứ.
Anh ta không tin trên đời này có bác sĩ nào chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409005/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.