Hạ Phương có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã phong phú.
Mấy năm ở nước ngoài, cô đã trải qua vô số lần thoát chết, vậy nên chẳng mấy chốc cô đã dùng dụng cụ sắc bén trên tay rút được chân của tài xế ra.
“Anh có thể đi được không?”, Hạ Phương nói xong thi thấy người đàn ông đang di chuyển chân một cách khó khăn.
Nhưng vừa cử động, anh ta đã đau toát mồ hôi, xuống xe đến đứng còn không vững chứ nói gì đến việc cứu người khác.
Hạ Phương giội một chai nước khoáng lên người anh ta, lại giội thêm lên người mình một chai nữa, nhưng tóc vẫn bị lửa cháy xém vài chỗ, tỏa ra mùi protein cháy.
Cô không để ý đến những điều này mà lấy từ trong túi ra một viên thuốc đưa cho người đàn ông: “Uống đi, chúng ta còn một phút nữa, mỗi người cõng một người, chạy được bao xa thì cố mà chạy”.
Nói xong, cô không để ý đến biểu cảm thâm thúy trên gương mặt cương nghị của người đàn ông, quay người cõng người già trên lưng, co giò chạy nhanh.
Chạy?
Tình huống này của anh ta, cô chắc chắn anh ta có thể chạy được ư?
Nhưng tài xế cũng chỉ do dự một giây, sau đó uống viên thuốc Hạ Phương đưa cho mình, vội vàng chạy tới cõng người đàn ông trung niên ở hàng ghế phía sau, chạy đi thật nhanh.
Anh ta cứ nghĩ chân mình bị thương nặng như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3408988/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.