Sáng sớm hôm sau, Hạ Phương nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, mời cô lên đồn làm thủ tục. 
 Đến khi chuẩn bị đi rồi, cô mới nhận ra đêm qua Tư Thành không về nhà. 
 Cô nhíu mày nhưng cũng không hỏi nhiều, bèn khởi hành đến đồn cảnh sát. 
 Mới có mấy ngày không gặp mà ba người nhà họ Hạ đã tiều tụy đi trông thấy, mặt ai cũng hằn nét đau khổ. 
 Nhưng sự xuất hiện của Hạ Phương như một liều thuốc kích động, khiến cả ba đồng thời giương nanh múa vuốt nhào tới. 
 “Hạ Phương! Mày là thứ tiện nhân muốn hại chết chúng tao! Mày muốn gì hả?!” 
 “Mày định giết hết bọn tao đúng không?” 
 “Tao không cần biết! Mấy cái bằng chứng vớ vẩn mày đưa ra đều là giả! Có phải mày mua chuộc cảnh sát rồi không?!” 
 Hạ Phương nhìn ba cái mồm quang quác kêu to mà cười ruồi: “Xem ra cục cảnh sát chăm sóc mấy người tốt ghê nên vẫn còn sức la hét ha? Hay là bị nhốt chưa đủ?” 
 Ba người kia lập tức ngậm miệng, nhưng sáu con mắt đồng thời trợn trừng lên nhìn cô, dáng vẻ phẫn nộ nhưng lại không dám phát tiết thật sự là buồn cười. 
 Hạ Phương mặc kệ họ mà quay sang chào hỏi người cảnh sát kế bên. 
 Đối phương hơi gật đầu rồi dẫn cô vào một căn phòng, hỏi thăm thông tin cá nhân, bắt đầu lập biên bản. 
Vì ba người nhà họ Hạ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3408986/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.