Khi Hạ Phương tỉnh lại lần nữa đã là sáng ngày thứ ba. 
 Cô ngủ nguyên một ngày đêm. 
 Điện thoại đã hết pin, cô cắm sạc rồi đi đánh răng rửa mặt, ngâm nga ca hát bước ra khỏi phòng tắm, đã thấy trong bếp để sẵn bánh sanwich và sữa tươi. 
 Hạ Phương vừa ăn vừa cảm thán mình kiếm được một ông chồng biết chăm lo cho gia đình. 
 Tuy điều kiện của anh không quá tốt, nhưng anh siêng năng chăm chỉ, nỗ lực, có chí tiến thủ, còn biết làm việc nhà, vậy là đủ rồi. 
 Nếu đời này có thể sống một cách bình dị thế này, có vẻ cũng khá ổn. 
 Hạ Phương bị chính suy nghĩ đáng sợ của mình làm cho sợ hãi. 
 Cô định sống cả đời với Tư Thành ư? 
 Cô lắc đầu chế giễu, người như cô đã định sẽ phải bôn ba với hết nguy hiểm này tới nguy hiểm khác, làm sao có thể mơ tưởng có một cuộc sống bình dị, hạnh phúc? 
 Tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng, lúc này Hạ Phương mới biết mọi người gọi cho mình rất nhiều. 
 Có người của nhà họ Hạ, có Lucy Mộ Dung, cũng có Tư Thành, hộ lý ở bệnh viện và một vài số lạ nữa. 
 Mà người gọi tới lúc này là hộ lý của bệnh viện. 
“Cô Hạ, cuối cùng cô cũng nghe máy rồi, cô mau đến bệnh viện đi, mẹ cô tỉnh rồi, bà ấy đang làm ầm ĩ đòi gặp cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3408979/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.