Hạ Phương vừa rời khỏi bệnh viện, Âu Dương Như Tuyết lại xuống xe đi vào. 
 Chỉ hai phút sau đã đến trước phòng bệnh của Tiết Lan Hâm. 
 Vừa khéo y tá đã đi chuẩn bị bữa tối, không có ai bên trong. 
 Âu Dương Như Tuyết gõ cửa rồi đi vào, thấy người phụ nữ sắc mặt tái xanh nhưng tinh thần khỏe khoắn nằm trên giường bệnh thì mỉm cười, đặt giỏ trái cây trong tay xuống: “Chào chị Hạ”. 
 Tiết Lan Hâm nhìn lên, thấy đối phương mặc kỳ bào xa hoa quý phái, cả người toát ra khí chất cao quý sang trọng thì biết đây không phải nhân vật tầm thường, bèn gật đầu đáp: “Xin hỏi chị là…” 
 Âu Dương Như Tuyết đi đến trước giường bệnh, đưa mắt nhìn xuống: “Tôi là Âu Dương Như Tuyết, người nhà họ Tư”. 
 Nói đến đây, suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Tiết Lan Hâm là Tư Thành. 
 Thanh niên đó được Hạ Phương giới thiệu là nhân viên khách sạn, nhưng bà lại không cho là thế. 
 Bởi vì người lớn lên trong gia đình bình dân không thể nào sở hữu được khí chất như vậy, mà cho dù có thật sự là nhân viên quèn thì bối cảnh gia đình chắc chắn cũng không hề đơn giản. 
 Chẳng lẽ là người của nhà họ Tư thật? 
 Nếu vậy thì bà càng phải bảo vệ con gái kỹ lưỡng hơn, tuyệt đối không để nó bị cuốn vào vũng nước đục này. 
“Chẳng hay giám đốc Hạ có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3408967/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.