Hạ Phương vừa ra khỏi khách sạn, chuẩn bị gọi xe về thì một chiếc bốn bánh phổ thông đã chậm rãi lăn bánh tới. 
 Gương mặt tên yêu nghiệt nào đó hiện ra khi cửa kính xe hạ xuống khiến cô sững sờ. 
 Môi anh cong cong, biếng nhác ngả mình ra ghế, khẽ nghiêng đầu nói: “Lên xe”. 
 Hạ Phương bật cười, mở cửa ngồi vào ghế phụ, hỏi: “Vừa tan ca à?” 
 Tư Thành gật đầu: “Ừm”. 
 “Sao anh biết tôi ở đây?”, Hạ Phương hỏi. 
 “Tôi thấy em cầm thiệp mời mà”, Tư Thành nhướng mày. 
 Hạ Phương: … 
 Xe chậm rãi lăn bánh trong sự im lặng. 
 Tiếng nhạc êm ái du dương cất lên, nhưng âm thanh vốn nên xoa dịu tâm hồn này lại khiến đáy lòng Hạ Phương thắt lại. 
 Cô nhìn những tòa nhà trôi tuột về sau ngoài cửa sổ, nở nụ cười tự giễu: “Có phải tôi buồn cười lắm không?” 
 Tư Thành khẽ cong môi: “Sao lại nói thế?” 
 “Biết rõ tiệc đính hôn này là một cái bẫy mà vẫn đi, biết bọn họ không xem tôi là người nhà nữa mà vẫn khó chịu khi bị hại”. 
 Cô ngửa mặt nhìn lên trần xe: “Tôi hết thuốc chữa rồi đúng không?” 
 Tư Thành tuy không biết rõ sự tình xảy ra, nhưng xét thấy đám người nhà họ Hạ đầu óc có vấn đề và gã bồ cũ thần kinh không kém, e rằng Hạ Phương đã phải chịu oan ức nhiều. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3408965/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.