Hành lang yên tĩnh, không gian như ngừng trôi. 
 Đặc biệt là biểu tình trên mặt Sở Lâm Xuyên, không biết nên diễn tả thế nào. 
 Mình? Trông cũng ra gì, giống nhân viên phục vụ? 
 Đây là lần đầu tiên trong đời có người nhận xét về anh ấy như vậy, Sở Lâm Xuyên bật cười ra tiếng. 
 “Anh cười cái gì?”, Lục Anh Đường cau mày, mỉa mai: “Tuổi còn trẻ mà đã đi bán, đúng là làm mất mặt đàn ông”. 
 Hạ Phương che miệng nhịn cười, quay đầu nhìn Sở Lâm Xuyên, ánh mắt như muốn nói: Thế này mà anh cũng nhịn được? 
 Đương nhiên Sở Lâm Xuyên không nhịn được, anh ấy vừa tức vừa buồn cười hất cằm lên, liếc nhìn Lục Anh Đường tràn đầy cảm giác ưu việt: “Tên hề này từ đâu tới muốn tạo cảm giác hiện diện của mình trước mặt tôi thế?” 
 Lục Anh Đường đang định phản bác, đột nhiên nhìn thấy bố mình là Lục Minh Hà kích động chạy đến: “Sếp, sếp Xuyên, ôi, thật sự là cậu à?” 
 Lục Anh Đường sửng sốt: “Bố, bố nói gì cơ?” 
 “Sếp Xuyên, chúng ta lại gặp nhau rồi, chào cậu chào cậu”, Lục Minh Hà đẩy Lục Anh Đường ra, đưa tay về phía Sở Lâm Xuyên, thấy Sở Lâm Xuyên cau mày, ông ta vội giải thích: “Tôi là người phụ trách của tập đoàn Lục Thị – Lục Minh Hà, lần trước chúng ta đã từng gặp nhau ở buổi đấu giá từ thiện”. 
Sở Lâm Xuyên khẽ gật đầu: “Thì ra là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3408953/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.