Hai người đứng ở đài phun nước một lúc lâu, Nguyệt Tố Song bởi vì trời lạnh mà cơ thể bắt đầu run lên cầm cập, cô hắt hơi không ngừng.
"Em không sao chứ? Lần sau ra ngoài nhớ phải mặc áo ấm vào, nếu không anh lo chết mất!" Vương Kiên cởi áo khoác choàng cho cô, cũng không quên cằn nhằn như một ông cụ non.
"Em không sao mà, chỉ hơi lạnh chút thôi, nhưng có anh ở đây thì ấm hơn rồi!" Cô mỉm cười ôm lấy anh.
...
Sau khi hai người quay trở về biệt thự, Lâm Chí Minh nhìn thấy Vương Kiên đã quay lại thì rất hài lòng, ông ấy cũng không còn muốn ngăn cản tình yêu của hai người nữa.
"Cậu Vương thật không làm tôi thất vọng mà, xem ra cậu đã giúp tôi tìm thấy mỏ khoáng sản đó rồi, cậu làm tốt lắm đấy!" Ông ấy đặt chén trà xuống bàn, nở nụ cười lên tiếng.
"Ông Lâm, như cháu đã hứa với ông, vì Song Song chuyện gì cháu cũng có thể làm được!" Vương Kiên nghiêm túc ngồi trước mặt ông ấy nói.
"Bây giờ cậu vẫn còn muốn gọi tôi là ông Lâm sao? Nếu cậu muốn lấy cháu gái của tôi, vậy một tiếng ông ngoại tôi cũng đáng nhận được chứ?" Lâm Chí Minh bật cười lớn đáp.
"Dạ? Ông ngoại!" Vương Kiên bất ngờ, anh không nghĩ ông ấy đã chấp nhận mình rồi.
Lúc này Nguyệt Tố Song cùng Lâm Tố Như đi xuống. "Ông ngoại, người đừng làm khó anh ấy nữa đấy!" Cô lo anh bị làm khó, liền lên tiếng nói.
"Đứa cháu này, chưa gì mà nó đã bênh chằm chặp rồi!" Lâm Chí Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-am-ap-chu-tich-lanh-lung-sung-vo-tan-troi/537766/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.