Thiết Tử Huy ngay lúc này không đủ can đảm để nói với Nguyệt Tố Song rằng anh đã lừa cô, bởi anh ta sợ cô sẽ hận mình. Mặc dù không thể có được tình yêu của cô, nhưng anh không hề muốn cô xem mình như người xa lạ.
"Anh nhận thua rồi! Sau khi trở về Anh quốc, có thể từ nay sẽ không quay lại thành phố xinh đẹp này nữa, em ở lại hãy giữ gìn sức khoẻ!" Cuối cùng Thiết Tử Huy vẫn chọn buông tay, nhưng anh cũng không nói ra sự thật với cô.
"Thiết tổng, những ngày qua anh đã giúp tôi rất nhiều, thành thật cảm ơn anh! Chúc anh lên đường bình an!" Nguyệt Tố Song mất đi một người bạn, cô cũng thấy rất buồn, nhưng sau tất cả thì đây có lẽ là một quyết định tốt cho cả hai.
"Anh có thể..." Thiết Tử Huy đưa tay nắm lấy tay cô, anh ta đang muốn lên tiếng nói thêm gì đó, nhưng lúc này Tiểu Nghiêm và Gia Khang lại gọi cô.
"Mẹ ơi!"
"Mẹ ở đây, hai đứa chờ mẹ chút nhé!" Nguyệt Tố Song lớn tiếng trả lời. "Đến giờ cho bọn trẻ ngủ rồi, xin lỗi tôi không tiễn anh được! Thiết tổng, tạm biệt!" Sau đó lại quay sang nhìn Thiết Tử Huy nói.
Nguyệt Tố Song đi rồi, anh ta vẫn đứng bất động ở đó, dường như là muốn cảm nhận được hơi ấm của cô thêm chút nữa.
"Tố Song, hi vọng sau khi Vương Kiên cho em biết những chuyện xấu anh đã làm, em sẽ không hận anh!" Mất một lúc lâu, anh ta mới thở dài lên tiếng, rồi nhanh chóng lên xe rời đi.
Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-am-ap-chu-tich-lanh-lung-sung-vo-tan-troi/537757/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.