Thấy Nguyệt Tố Song đã trở về, người hàng xóm liền đi đến bắt chuyện, bà ấy cũng kể lại cho cô nghe chuyện hôm trước.
"Cậu bé hôm trước đến tìm cô bây giờ thế nào rồi? Có phải là hôm đó mắc mưa đến đổ bệnh luôn hay không?"
"Sao ạ? Bác biết cậu nhóc sao?" Nguyệt Tố Song bất ngờ hỏi.
"Ây dà, cậu nhóc ngày nào cũng đến tìm cô, tôi dĩ nhiên là biết rồi! Hôm đó tôi còn muốn cho cậu nhóc vào nhà, nhưng cậu nhóc nhất quyết không chịu!" Bà ấy gật đầu đáp.
Hoá ra ngày hôm đó bà ấy nhìn thấy bên ngoài trời đổ mưa, cho nên đã gọi cậu nhóc vào nhà trú, nhưng cậu nhóc kiên quyết từ chối. Vì có chút chuyện cần ra ngoài gấp, cho nên bà ấy cũng không thể quản chuyện của Tiểu Nghiêm được.
"Tôi còn gọi cho cô rất nhiều lần, nhưng gọi mãi không được, tôi chỉ có thể đưa cho cậu nhóc một cái áo mưa, để cậu tự về nhà! Nhưng đứa trẻ này cứ lầm lì không nói, tôi có nói thế nào cũng vô ích!" Bà ấy thở dài nói thêm.
"Là vậy sao?" Nguyệt Tố Song có chút đau lòng đáp, cô không ngờ Tiểu Nghiêm lại như vậy.
"Vì công việc nên tôi phải đi ra ngoài gấp, cho nên cũng đành chịu! Nhưng lúc lái xe ra ngoài tôi có nhìn thấy cô ngồi trên xe, nhưng có gọi thế nào cô cũng không nghe thấy!" Người hàng xóm lại nói.
"Có chuyện như vậy nữa à? Cảm ơn bác đã cho con biết!" Nguyệt Tố Song trong lòng tràn ngập suy nghĩ, hôm đó cô quả là chăm chú vào hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-am-ap-chu-tich-lanh-lung-sung-vo-tan-troi/537744/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.