Các nhà tạo mẫu bắt tay vào công việc, với gương mặt vốn đã xinh đẹp của Nguyệt Tố Song thì chỉ cần trang điểm nhạt thôi, đã có thể phô hết đường nét trên gương mặt cô rồi. Nhưng vì đây là một bữa tiệc lớn được tổ chức ở khách sạn sang trọng, cho nên họ phải nhấn nhá cho đôi mắt cô thêm phần lộng lẫy.
"Nguyệt tiểu thư, da của cô thật đẹp, nó còn rất mịn màng nữa!" Thợ trang điểm không ngừng khen ngợi làn da nõn nà của cô.
"Cảm ơn cô, chắc là tôi thừa hưởng nó từ mẹ của mình!" Nguyệt Tố Song e thẹn đáp.
"Là vậy sao? Nếu vậy thì tôi nghĩ phu nhân chắc cũng rất là xinh đẹp!" Người thợ trang điểm bất ngờ kêu lên.
"Đúng vậy, mẹ của tôi rất đẹp!" Cô cười buồn nói, mà trong lòng tràn ngập muộn phiền.
Mẹ của cô đã từng là một tiểu thư rất đẹp, vì phải lòng Nguyệt Hùng mà cãi lời bố mẹ theo ông ta, đến mức bị chính gia đình từ mặt. Đến bây giờ thì bà ấy nhận lại được gì, chính là những tháng ngày dài đằng đẵng nằm hôn mê ở bệnh viện, mà không biết có thể tỉnh lại hay không.
Trước đây mẹ có nói cho cô biết về ông bà ngoại, nhưng còn chưa kịp nói gì về nơi ở của họ, thì bà ấy đã hôn mê sâu. Cho nên Nguyệt Tố Song bây giờ có muốn tìm lại ông bà ngoại đi chăng nữa, thì cũng không có thông tin gì để đi tìm.
Ngồi suy nghĩ vu vơ một lúc lâu, thì những người thợ cũng đã trang điểm và làm tóc cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-am-ap-chu-tich-lanh-lung-sung-vo-tan-troi/537734/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.