Nguyệt Nhã Hoa vô tình có thể nghe thấy đoạn đối thoại kia của hai người, cô ta tức giận siết chặt vô lăng biểu cảm tràn ngập ghen tị.
"Con khốn này sao có thể may mắn như vậy? Vì cái gì mà anh em nhà họ Vương lại bảo vệ, che chở nó như thế? Mày cứ chờ mà xem, tao sẽ không bao giờ để cho mày sống yên ổn đâu!" Cô ta thở mạnh gằn giọng nói.
Ở trên đường, Húc Tinh bị Vương Nhất Trì đánh đến thê thảm, từng cú đấm cứ như búa lớn bổ mạnh xuống. Hắn ta đau đớn kêu gào, nhưng trước mắt hắn, Vương Nhất Trì cứ như Tula dưới địa ngục, gương mặt không có một chút thương xót.
"Vương nhị thiếu, cầu xin anh hãy tha cho tôi đi! Tôi biết sai rồi, tôi không nên động vào Nguyệt Tố Song, cánh tay này anh hãy cho tôi được giữ lại!" Húc Tinh mặt mày đã bị đánh bầm dập, hắn bò lê dưới đất cầu xin.
"Biết làm sao bây giờ? Mệnh lệnh của anh trai tôi không thể không làm được, xin lỗi nhé!" Vương Nhất Trì nở nụ cười ranh mãnh đáp, sau đó động tác nhanh gọn mà bẻ gãy cánh tay của Húc Tinh."Răng, rắc..."
"Gyaaa, tay của tôi...tay của tôi..." Hắn đau đớn kêu lên thê thảm.
"Xong, hoàn thành nhiệm vụ! Này, nếu như có thiếu chút tiền thuốc men, thì cứ đến Vương thị để lấy nhé!" Vương Nhất Trì phủi phủi hai bàn tay, hắn khinh rẻ nhìn Húc Tinh nói.
Xong việc, Vương Nhất Trì leo lên một chiếc xe khác để rời đi, bỏ lại hắn ta nằm cuộn tròn trên đất. Mà lúc này Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-am-ap-chu-tich-lanh-lung-sung-vo-tan-troi/537704/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.