Căn phòng bây giờ giống như một mớ hỗn độn, những thứ được trang trí hầu như không còn gì là nguyên vẹn. Mà Tiểu Nghiêm lúc này đang ngồi co rút trong góc giường, cậu bé nhỏ đưa đôi mắt vô hồn nhìn cô, nhưng lại không nói cái gì.
Nguyệt Tố Song lòng đau như cắt, cô vội vàng chạy đến ôm lấy cậu bé vào lòng vỗ về, an ủi." Bảo bối nhỏ, chị xin lỗi! Lúc nãy là do chị không giữ được bình tĩnh, cho nên mới hành động như vậy! Chị không muốn làm em phải tổn thương đâu, em tha thứ cho chị có được không?" Cô rơm rớm nước mắt giải thích, không hiểu sao nhìn cậu bé như vậy, cô rất khó chịu.
"Tay của em bị sao vậy? Tại sao lại bị thương rồi!" Nhìn thấy trên tay cậu nhóc bị một mảnh thủy tinh cắt trúng máu chảy đầm đìa, cô hốt hoảng kêu lên.
Tiểu Nghiêm không trả lời cô, cậu bé khóc thút thít, hai bàn tay nhỏ ôm chặt lấy cô không buông.
"Để tôi xử lý!" Huỳnh Lập Ân vội mang hộp cứu thương chạy đến, hắn cẩn thận xử lý vết thương trên tay cậu bé.
Vương Kiên nhìn sang Vương Nhất Trì, thấy gương mặt lấm lét như đang che giấu điều gì đó, anh lên tiếng hỏi. "Nhất Trì, lúc nãy cậu có nói gì với Tiểu Nghiêm không? Tại sao thằng bé tự nhiên lại trở nên tức giận như vậy? Mau nói đi!"
Vương Nhất Trì cơ mặt như cứng lại, hắn ấp úng nhìn anh một lúc, rồi mới nói ra sự thật. "Anh, thật ra lúc nãy ở trên xe, em có hỏi chuyện Tiểu Nghiêm! Thằng bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-am-ap-chu-tich-lanh-lung-sung-vo-tan-troi/265409/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.