Thần Ngàn Ấm khẽ cười:"Hắc hắc, đây không gọi là khổ sở mà là niềm vui, hơn nữa, mình không muốn để chú biết mình theo đuổi nam thần, thật mất mặt."
Trầm Nghệ cười nhạo:" Ha ha, mình biết, cậu sợ ông xã ghen đúng không? Hiểu, hiểu."
"Haha."
Thần Ngàn Ấm cười cười không giải thích, thực ra cô không nghĩ Mộ Diễn Đình sẽ ghen, dù sao ghen dựa trên những gì anh thích mà anh đối với cô không phải loại tình cảm này, sao có thể ghen.
Ai, ngược lại cô rất muốn a.
____
Trước ngày nhập học một hôm, Trầm Nghệ vào trường quay, cảnh quay vừa vặn lấy ở Bắc Kinh nên Thần Ngàn Ấm cùng đi.
Từ trước đến nay, Thần Ngàn Ấm luôn làm việc có trình tự, cô rất nhanh liền giúp Trầm Nghệ sắp xếp lịch ổn thỏa, Trầm Nghệ thấy thế không khỏi hét lên:"Ngàn Ấm, không tồi, cậu có năng khiếu làm quản lý nha. Nếu không, về sau cậu trở thành quản lý của mình được không?"
Thần Ngàn Ấm liếc nhìn cô một cái:"Cậu nghĩ hay quá, nhưng sau này mình muốn trở thành bậc thầy thiết kế."
Cô nói xong, tiếp tục nhắn tin cho Mộ Diễn Đình:"【Chú à, hôm nay chú trở về không? 】
Ngày mai cô sẽ đến trường báo danh, không biết anh có về được hay không.
Trầm Nghệ nhìn nội dung tin nhắn, không khỏi che miệng cười trộm, sau đó hành động như diễn viên đứng lên:"Chú à, hôm nay chú trở về không? Người ta rất nhớ chú, người ta vì chú tương tư thành hoạ, cơm nước không nổi, cơ thể đều gầy, không tin chú sờ xem..."
"Phụt!" Thần Ngàn Ấm phì cười, da gà đều xuất hiện:"Được rồi, cậu đừng diễn quá nữa, mau dừng!"
Trầm Nghệ hài lòng nháy mắt ra hiệu:"Như thế nào? Mình diễn rất hay đúng không?"
Thần Ngàn Ấm nhéo cô một cái:"Hay! Cực kỳ giỏi! Không trách Hạ Liên Tôn chọn cậu làm nữ chính, cậu giống hoàn toàn nhé."
"Ồ tiểu Ấm, sao cậu có thể nói mình là Bạch Liên Hoa? Cậu làm tổn thương trái tim bé nhỏ của mình."
"Được được, mình sai rồi. Cậu có khả năng trở thành Bạch Liên Hoa nhưng cậu không muốn, đúng chứ?"
"Hừ, chán ghét, chỉ khi dễ mình."
____
Hai người nói chuyện vài câu, đột nhiên điện thoại Thần Ngàn Ấm vang lên. Vừa thấy màn hình hiện hai chưa "Chú nhỏ", cô không lo lắng Trầm Nghệ ở đây, lập tức ấn nghe máy:"Chú."
"Ừ. Cháu đang ở đâu?"
Giọng nói ngọt ngào của anh từ từ truyền tới, đột nhiên mũi Thần Ngàn Ấm đau xót thiếu chút nữa bật khóc, cô cố gắng nhịn xuống:"Cháu... cháu đang ở trường quay, hôm nay Trầm Nghệ diễn cháu đi cùng cậu ấy. Chú thì sao?"
Mấy ngày nay, hai người chỉ nói chuyện qua điện thoại một lần, sau đó liền không liên lạc, bởi vậy,Thần Ngàn Ấm căn bản không biết lịch trình của Mộ Diễn Đình, cô nhớ rõ anh nói hôm nay sẽ về nhưng lúc này cô không dám hỏi, sợ hy vọng sẽ thất vọng.
Mộ Diễn Đình trầm mặc vài giây, mới nói:"Thật xin lỗi, bên này còn có chút chuyện phải xử lý, không thể trở về sớm, ngày mai Âu Bạch đưa cháu tới trường."
Thần Ngàn Ấm nghe xong, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua vài tia thất vọng nhưng miệng vẫn cố mỉm cười:"Vâng, không sao. Chú phải giữ sức khỏe thật tốt."
"Được."
Mộ Diễn Đình gật đầu, khẽ cắn môi đang muốn nói cái gì đó, chợt nghe Thần Ngàn Ấm lên tiếng:"Chú à, cháu không làm phiền chú nữa. Chú làm việc đi."
"Tạm biệt."
"Tạm biệt, chú nhỏ."
Tắt máy, cả người Thần Ngàn Ấm như không khí mất hết sức lực, trực tiếp ngã phịch xuống ghế.
Trầm Nghệ lại gần, vẻ mặt quan tâm hỏi:"Sao rồi? Ông xã cậu có về không? Ngày mai không thể cùng cậu đến trường nhập học sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]