Thấy anh vẫn cầm tay mình, Thần Ngàn Ấm không khỏi nói lại:" Nam nữ thụ thụ bất thân, các hạ còn không mau buông tay?"
Mộ Diễn Đình:"..."
Cô bé này diễn tới nghiện rồi sao?
Anh nhướn mày, cố ý trêu ghẹo:"Nếu không buông thì sao?"
Thần Ngàn Ấm nghịch ngợm nháy mắt mấy cái:"Không buông? Vậy cứ cầm lấy thôi."
Mộ Diễn Đình:"..."
Được rồi, cô thắng.
Bởi vì sự ầm ĩ của cô nên cảm giác khó chịu trong anh dần biến mất một cách kỳ diệu.
Anh đơn giản buông ra, lại đưa tay sờ mái tóc rối bù của cô, vẻ mặt mỉm cười lộ ra vài tia ôn nhu:"Đi ngủ, sáng sớm ngày mai dậy chạy bộ."
Đột nhiên lòng ngực Thần Ngàn Ấm nhảy dựng:"Vừa tới Bắc Kinh đã phải chạy bộ sao? Cháu có thể nghỉ ngơi vài ngày không?"
"Không thể."
Anh nói xong xoay người vào phòng.
Thần Ngàn Ấm cắn môi, vội vàng đuổi theo:"Chú à, chúng ta thương lượng một chút đi. Có thể chạy bộ, nhưng cháu không dậy được sớm."
Giọng anh làm bộ rất thương lượng:"Mấy giờ cháu muốn rời giường?"
"Thức dậy tự nhiên."
Thần Ngàn Ấm cò kè mặc cả.
Mộ Diễn Đình liếc mắt nhìn cô một cái, có chút đăm chiêu hỏi:"Thức dậy tự nhiên là gì?"
"Tất nhiên là thức dậy mà không cần đồng hồ báo thức."
"Được."
Mộ Diễn Đình sẵn sàng đồng ý.
Không cần đồng hồ báo thức sao?
Anh cũng không có ý định dùng đồng hồ báo thức.
"Haha, vậy là giao dịch thành công."
Thần Ngàn Ấm cười tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-am-ap-33-ngay/2125177/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.