Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, khi Thần Ngàn Ấm tỉnh lại, Mộ Diễn Đình đã không có ở trong phòng. Nghĩ đến tối hôm qua hai người ôm nhau ngủ, khóe môi cô vô thức mỉm cười hạnh phúc. Cô rời giường vào phòng tắm vệ sinh các nhân xong, tinh thần thoải mái bước xuống lầu. "Chào buổi sáng, tiểu thư." "Buổi sáng tốt lành, dì Lí." Cười chào hỏi dì Lí, Thần Ngàn Ấm không khỏi nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Mộ Diễn Đình. Dì Lí nói với cô:"Sáng sớm thiếu gia đã đi chạy." "Vâng, chú thật chịu khó." Thần Ngàn Ấm cảm thán một câu. "Tiểu thư, cô có muốn dùng bữa sáng trước không?" "Không ạ, cháu ra ngoài tìm chú." ____ Cùng dì Lí nói vài câu, Thần Ngàn Ấm liền vui vẻ chạy bộ ra cửa. Bọn họ sống trong khu biệt thự sang trọng, xung quanh là bãi cỏ và hồ nhân tạo lớn, cảnh vật vô cùng đẹp. Thần Ngàn Ấm đi qua một đoạn đường ngắn rợp bóng cây, đột nhiên đến ngã ba, cô đành phải dừng lại. Rẽ hướng nào để gặp anh đây? Cô cắn môi, do dự cuối cùng chọn con đường bên trái. Sự thật chứng minh cô đã chọn đúng, bởi vì chạy khoảng 200m liền thấy Mộ Diễn Đình đứng bên cạnh hồ cách đó không xa. "Chú, chú à..." Thần Ngàn Ấm vui mừng vẫy tay với anh. Nghe được giọng của cô vọng lại, khóe môi Mộ Diễn Đình mỉm cười:"Lại đây." "Vâng." Cô gật gật đầu, cười hì hì chạy tới. Chạy đến bên cạnh anh, cô vừa thở vừa nói:"Lâu không chạy, mệt chết mất." "Chạy được mấy mét?" Tầm mắt của Mộ Diễn Đình dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi của cô, cười hỏi. Thần Ngàn Ấm đứng thẳng lưng, suy nghĩ một chút rồi nói:"Ba, ba trăm mét." "Ba trăm?" Mộ Diễn Đình nhướn mày:"Ba trăm mét đã mệt như vậy, thể lực quá kém." Thần Ngàn Ấm không để ý bĩu môi:"Cháu không phải đi chiến đấu trên chiến trường, vậy cần thể lực tốt để làm gì?" Mộ Diễn Đình mờ ám trả lời:"Về sau cháu sẽ biết." "Sao ạ?" "Ngày mai bắt đầu, mỗi ngày chạy khoảng 1 cây số." "Cái gì? Mỗi ngày chạy 1 cây số? Chú không nói đùa chứ?" Thần Ngàn Ấm trừng lớn mắt, hoàn toàn không thể tin được vào tai mình. Cô ghét nhất phải chạy bộ, hôm nay là ngoại lệ mới chạy đi tìm anh, kết quả... Oa oa! Có thể coi như cô chưa từng xuất hiện không? "Không đùa." Giọng Mộ Diễn Đình nghiêm túc. Thấy cô muốn từ chối, anh nhịn không được đưa tay xoa đầu cô:"Chú chạy cùng cháu." "Không cần, cháu từ chối." "Từ chối không có hiệu quả." "Cháu trở về ăn sáng, mặc kệ chú." Mới vừa đi hai bước, cô đã bị anh đuổi theo nắm tay kéo lại:"Cô bé." "Cái gì?" Đột nhiên nghe anh gọi, Thần Ngàn Ấm có chút ủy khuất:"Cháu sẽ không chạy 1 cây số đâu." "Trước tiên bắt đầu chạy với 500m." Giọng Mộ Diễn Đình rất giống đang thương lượng. "200m!" Thần Ngàn Ấm cò kè mặc cả. Mộ Diễn Đình bật cười:"Giao dịch thành công!" ____ Dùng xong bữa sáng, Mộ Diễn Đình nói với Thần Ngàn Ấm:"Thu dọn đồ đạc, lát nữa ra sân bay." Thần Ngàn Ấm kinh ngạc:"Nhanh như vậy? Không phải nói hai ngày nữa sao?" "Thời gian thay đổi." Anh nhẹ nhàng giải thích, thực ra vì tối hôm qua không ngủ được nên anh đã xử lý xong toàn bộ công việc ở A thị. "Vâng." Thần Ngàn Ấm gật đầu, dù sao cô cũng không có đồ đạc gì, lúc nào cũng có thể đi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142
Chương sau