Chương trước
Chương sau
Edit: Diệp Lưu Cát

Gọi hai cuộc điện thoại không thấy anh nghe máy, Thần Ngàn Ấm chán nản đi qua đi lại trong phòng khách, suy nghĩ một chút, cô quyết định nhắn tin: 【 Chú à, trường cách nhà quá xa, mỗi tuần cháu sẽ về một lần được không? 】

Không trả lời.

Năm phút trôi qua, điện thoại vẫn im lặng như cũ.

Khóe mắt Thần Ngàn Ấm cong lên, cô nóng nảy vứt điện thoại qua một bên.

Hừ, không để ý tới anh nữa!

___

Hai ngày nay, Cơ Hi Nguyên và Âu Minh hầu như không rời mắt khỏi Mộ Diễn Đình.

Thế nhưng, bọn họ không thể ngờ, chỉ rời mắt Mộ Diễn Đình một chút để cho anh nghe điện thoại lại là lúc độc phát tác.

"Gừ..."

Khi nghe tiếng gào đau đớn của Mộ Diễn Đình, hai người lập tức chạy tới, thấy anh hai mắt đỏ ngầu, tay không ngừng đấm lên tường, chỉ một lúc, máu bắt đầu chảy xuống, thoạt nhìn khiến người ta vô cùng đau lòng.

"Giám đốc!"

"Đình!"
Hai người không hẹn mà cùng gọi anh, sau đó hợp tác làm việc, Cơ Hi Nguyên đi lấy ống tiêm và thuốc an thần, còn Âu Minh thì chạy đến giữ chặt tay anh kéo ra khỏi tường, trách việc anh tiếp tục làm hại bản thân.

Tay bị giữ, Mộ Diễn Đình tức giận giãy dụa:"Tránh ra!"

Cơn đau khiến anh sớm mất đi tỉnh táo, lúc này chỉ có phát tiết mới khiến anh thoải mái...

"Giám đốc, đừng! Nếu muốn đánh, hãy đánh tôi, không cần làm tổn thương chính mình."

Nhìn người đàn ông thường ngày cao ngạo lạnh lùng không ai sánh được lúc này bị giày vò giống như một con dã thú, điên cuồng lại đáng thương, tâm trạng Âu Minh vô cùng khó chịu, hận không thể giúp anh chịu cơn đâu này.

Lúc mẹ của Mộ Diễn Đình mang thai đã bị hạ thuốc, trong thuốc có độc tính mạnh nên khi sinh bà chảy rất nhiều máu, còn chưa kịp nhìn mặt con trai đã qua đời.

Hung thủ ẩn náu rất kỹ, suốt 26 năm qua, Mộ Diễn Đình vẫn không thể nào tìm ra được hắn. Không biết ai lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả phụ nữ mang thai cũng có thể hạ thuốc.

"Tránh ra..."

"Không, giám đốc..."

Âu Minh giữ chặt lấy Mộ Diễn Đình, nhưng sức lực của anh quá lớn, hắn không thể giữ vững được nữa. Âu Minh cắn chặt môi, lấy hơi gọi Cơ Hi Nguyên:"Họ Cơ, nhanh tay lên!"

"Tới đây tới đây..."

Cơ Hi Nguyên vội vàng đi tới, trong tay cầm ống tiêm:"Giữ chặt, ngàn vạn lần không được để anh ấy cử động."

"Bớt nói điều vô ích, mau tiêm!" Tính nhẫn nại của Âu Minh có giới hạn.

Cơ Hi Nguyên không trả lời, nhanh chóng tiêm vào tay Mộ Diễn Đình.

"Ưm..."

Mộ Diễn Đình kêu lên một tiếng đau đớn, ánh mắt đỏ ngầu dần nhắm lại, chỉ lát sau, liền ngất đi.

Phù!

Âu Minh và Cơ Hi Nguyên cùng thở phào nhẹ nhõm.

Hai người đỡ Mộ Diễn Đình đang hôn mê lên giường, nhìn tay anh không ngừng chảy máu, Cơ Hi Nguyên nói với Âu Minh:"Đi lấy giúp tôi hộp thuốc, tôi giúp anh ấy băng bó."

Âu Minh nhàn nhạt gật đầu, bước chân nặng nề đi ra ngoài.

___

Hai ngày liên tục, Thần Ngàn Ấm không nhận được điện thoại của Mộ Diễn Đình, cô chủ động nhắn tin, gọi điện nhưng điện thoại luôn ở trạng thái tắt máy, tại sao lại như vậy?

Có phải xảy ra chuyện gì không?

Trong lòng Thần Ngàn Ấm có chút bất an, lập tức gọi hỏi Âu Bạch, may mắn hắn nói cho cô biết anh đang tham gia nghiên cứu sản phẩm mới không thể nghe máy, rốt cục lo lắng trong lòng cũng được buông xuống.

Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, chớp mắt đã tới cuối tháng, cô sắp phải nhập học. Tuy nhiên, trước khi trở lại trường một ngày, Thần Ngàn Ấm lại nhận được thông báo từ cô chủ nhiệm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.