Edit: Diệp Lưu Cát
Thần Ngàn Ấm giật mình ngẩng đầu, liền nhìn thấy Mộ Duệ Trạch.
Cô nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt còn trên mi, giọng khàn khàn nói:"Là anh à."
"Em khóc giống như một chú mèo con vậy, mau lau đi." Mộ Duệ Trạch mỉm cười, cầm khăn tay đưa cho cô.
"Cảm ơn, nhưng tôi cũng có."
Thần Ngàn Ấm không nhận khăn của hắn, mà mở túi xách lấy chiếc khăn của cô.
Mộ Duệ Trạch thở dài, không nói gì ngồi xuống cạnh cô.
Hắn ngẩng mặt nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, chậm rãi mở miệng:"Vừa rồi, tôi có ở hội trường. Nhưng thật xin lỗi, lại không giúp được em."
"..."
Thần Ngàn Ấm đang chuẩn bị cất khăn tay, đột nhiên dừng lại, thoải mái trả lời:"Không sao, chuyện của tôi, tôi có thể tự giải quyết."
"Được."
Mộ Duệ Trạch gật đầu, nhìn cô:"Chắc em chưa ăn gì. Có đói bụng không? Tôi đưa em đi ăn."
Thần Ngàn Ấm lắc đầu:"Không cần."
"Vậy..."
"Anh để tôi một mình được không?"
Mộ Duệ Trạch lắc đầu:"Để tôi đi mua nước cho em."
Hắn vừa nói, vừa đứng dậy, đi tới cửa hàng tiện lợi ở đối diện.
Thần Ngàn Ấm không nhìn hắn, ủ rũ cúi đầu, chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Từ cửa hàng tiện lợi, Mộ Duệ Trạch trên tay cầm chai nước đi ra, lại bị một người đàn ông chặn lại.
"Duệ Trạch."
Là cậu của Mộ Duệ Trạch, Mộ Uy.
Mộ Duệ Trạch kinh ngạc:"Cậu, sao cậu lại ở đây?"
"Mẹ con bảo cậu đến tìm con."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-am-ap-33-ngay/2125133/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.