Chương trước
Chương sau
Edit: Diệp Lưu Cát
Tô Ngôn Phỉ là con gái của cục trưởng, tất nhiên sẽ không sợ hãi, cô cùng bạn lấy lời khai xong liền rời đi. Lo lắng chỉ có Ngàn Ấm.
Trong vòng thẩm vấn.
Thần Ngàn Ấm kể chi tiết tình hình, nhưng hai cảnh sát thẩm vấn cô lại bắt cô thừa nhận đã đánh người, cô đương nhiên không muốn, hai bên như vậy tranh cãi. Không thể làm cô khuất phục, đối phương không khỏi nổi giận đập tay xuống bàn:"Cô không kí tên? Đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
Thần Ngàn Ấm đúng đắn phản bác lại:"Đánh nhau không phải trách nhiệm của một mình tôi, vì cái gì Tô Ngôn Phỉ cùng bạn cô ấy có thể rời đi? Tô Ngôn Phỉ đem tôi hướng đánh, còn có ý đồ lấy giày cao gót động tay, trong lời thẩm vấn có ghi, các người như thế nào không điều tra, liền bắt tôi nhận đã đánh người? Dựa vào cái gì?"
"A!"
Một trong hai người cảnh sát cười lạnh ra tiếng:"Dựa vào cái gì? Cô đánh người ta mặt mũi bầm dập, da trầy xước còn không thấy?"
"Đó là hai người đó tự..."
"Bớt nói lời vô nghĩa, mau cho cô ta ký tên."
"Nghe thấy không? Cô nhanh ký tên, chúng tôi sẽ xin tòa án xét xử nhẹ cho cô, có thể chỉ bị giam một hai tháng. Nếu cô không hợp tác, mức án sẽ lên ba năm."
Thần Ngàn Ấm nghe thấy, không nhịn nổi tức giận:"Các người đây là làm việc trái pháp luật! Tôi sẽ không ký tên, tôi muốn tố cáo các người lạm dụng chức quyền, cùng nhau cấu kết..."
Câu nói còn chưa nói xong, hai má liền bị tát thật mạnh "Bốp! Bốp", trong phòng kín, âm thanh đặc biệt vang lớn.
Lúc sau, hai má trắng nõn của Thần Ngàn Ấm sưng lên, đau đến chảy nước mắt.
"Các người... Các người quả thực quá đáng!" Cô cắn môi, mắt trừng lớn về phía họ. Rõ ràng, họ là hiện thân của chân lý, lại chỉ biết uy hiếp người khác, như vậy, xứng đáng là cảnh sát?
Mặc kệ cô chửi rủa, đơn giản là không làm, mà đã làm phải làm đến cùng, một người cầm đơn, một người túm tay phải cô, ép buộc ký tên.
Thần Ngàn Ấm cắn răng, ra sức phản kháng nhưng sức cô không thể đấu được họ, vẫn là hoàn toàn phản kháng vô ích. Cuối cùng, cô nhìn tên mình trên giấy trắng mực đen, thiếu chút nữa khóc lớn. Đây thực sự là một xã hội bất công, những người như cô ấy, muốn đòi công bằng, đó có phải là một ảo tưởng?
A... Cô khẽ nhếch môi cười, tim lạnh đến cùng cực, đau thay cho cô và những người từng như cô. Lòng như rơi xuống vực, đột nhiên cánh cửa phòng thẩm vấn bị đẩy mạnh, một đám người tiến vào, đi đầu là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt tái mét.
Nhìn thấy người tới, hai người kia liền nhanh chóng trang nghiêm:"Cục trưởng."
Người này đúng là Tô Thượng. Thần Ngàn Ấm chột dạ, dự đoán ông ấy sẽ đến, có thể nào, muốn thay Tô Ngôn Phỉ xả giận?
Cô nghĩ đúng? Thật sự Tô Thượng rất sủng ái Tô Ngôn Phỉ, sẽ phân biệt trắng thành đen.
Tô Thượng hoảng hốt đi đến trước mặt cô, âm thanh ân cần:"Ngàn Ấm, cô không sao chứ?"
Thần Ngàn Ấm trong nháy mắt, tưởng mình nghe nhầm, còn chưa kịp mở miệng, Tô Thượng lạnh lùng ra lệnh:"Cô yên tâm, việc này tôi nhất định đòi công lý cho cô. Đi, đem hai người này ra ngoài."
"..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.