Chương trước
Chương sau
Dịch: Diệp Lưu Cát
Đêm.
Sau tiếng sét, mưa rơi xối xả không chút lưu tình in lên mặt đường, làm văng những lớp bọt nước tung tóe.
Trước cánh cửa nhà cũ, Thần Ngàn Ấm quỳ thẳng lưng, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt đóng kín không chút lay động. Cơ thể cô gầy gò bị mưa làm ướt, gió lạnh thổi qua, khiến cả người không ngừng run rẩy, nhưng vẫn quật cường chờ đợi.
Lúc này, cánh cửa từ từ mở ra, hình dáng quen thuộc trong tay kéo chiếc vali đến trước mặt cô. Thần Ngàn Ấm ngẩng đầu, mưa làm mắt mờ dần nhưng cô vẫn nhìn thấy rõ khuôn mặt ấy.
Thần Tâm Ngữ.
Trong đầu chợt hiện ra chuyện xảy ra cách đây không lâu, bàn tay của Thần Ngàn Ấm siết chặt, xem đối phương vênh váo tự đắc đi đến trước mặt. Thần Tâm Ngữ nhìn bộ dạng chật vật của cô liền cười lớn một tiếng, cúi xuống thì thầm:
"Thế nào, mùi vị của mưa tốt không? Tôi nói rồi, tôi sẽ từ từ giết chết cô."
Thần Ngàn Ấm tức giận, hít sâu một hơi, nhẫn lại đứng lên:"Cô có ý gì? Làm hại tôi, ngay cả chính mẹ của mình cũng có thể ra tay?"
Thần Ngàn Ấm và Thần Tâm Ngữ cùng sinh ra tại một bệnh viện, năm đó cũng không biết tại sao hai người bị đánh tráo. Người trở thành Đại tiểu thư nhà họ Thần lẽ ra là Thần Tâm Ngữ nhưng thế lại là Thần Ngàn Ấm. Thần Tâm Ngữ, mẹ khó sinh mà qua đời, cha không rõ liền biến thành cô nhi. Cô, Thần Ngàn Ấm chính là được mọi người sủng ái vô ngàn, cho đến một ngày cha gặp tai nạn, cần truyền máu, lúc này mới tra ra cô không phải cùng huyết nhà họ Thần...
Từ khi tìm được Thần Tâm Ngữ trở về, trong nhà mọi người đối với cô thái độ dần dần xa cách. Một tháng sau, Thần Tâm Ngữ liền đem mọi oán hận của Thần gia đẩy lên cô, không chỉ dùng trăm phương nghìn kế chia rẽ cô cùng gia đình, thậm chí, làm cho cô bị ông nội đuổi ra khỏi nhà, nữ nhân này ngay cả mẹ cũng có thể ra tay đẩy bà xuống cầu thang, đổi tất cả tội lên người cô.
Phải, chiêu này quá khôn ngoan, không ai tin tưởng cô, thật vất vả tìm được con ruột trở về, mẹ Thần không còn để ý đến cô, họ chính là nghĩ cô ghen ghét lên đã làm vậy với mẹ, thật đáng thương.
Quả nhiên, chuyện phát sinh sau đó, vô luận cô như thế nào giải thích, tất cả mọi người nhận định là cô gây nên, ông nội một mạch, trực tiếp bắt cô ra ngoài cửa quỳ, cô không thể làm gì hơn là ra cửa chính chịu phạt.
Thần Tâm Ngữ không để ý đến lời Thần Ngàn Ấm, nhún nhún vai, vô tâm cười nhạo: "Không phải cô có tội sao?"
"Cô..."
Thần Ngàn Ấm bị lời nói vô liêm sỉ của cô ta làm tức giận đến ngay cả mắng không được..
Thần Tâm Ngữ cười khanh khách: "Không phục, cô có thể lại đi vạch trần tôi nha, đáng tiếc, không ai sẽ tin cô. haha"
"......"
"Đúng rồi, cô hẳn là còn không biết đi? Vừa mới ông nội đã muốn tuyên bố cắt đứt quan hệ, nói không có đứa cháu gái như cô đâu. Nha, tin tức đều nổi lên a."
Thần Tâm Ngữ đưa tin nổi cho cô xem.
Nhìn đến bên trên tiêu đề viết"Tập đoàn Thần thị chính thức tuyên bố xóa tên Thần Ngàn Ấm khỏi Thần gia", Thần Ngàn Ấm không dám tin trừng lớn mắt, phản xạ muốn cướp di động, thần tâm ngữ lại nhanh hơn từng bước né tránh, cười đến phá lệ ngoan độc:
"Hiện tại, cô liền đi khỏi nhà của tôi đi. Hành lý tôi đều giúp cô đóng gói..."
Thần Tâm Ngữ hả hê, và cố tình ném chiếc vali ra xa. Vali không được đóng lại, bị ném mạnh, những thứ bên trong bị phân tán, hầu như tất cả đều rơi xuống mưa.
"Cô" nhìn thấy các bản thảo thiết kế được tạo ra bởi những nỗ lực miệt mài của mình, Thần Ngàn Ấm khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc trắng bệch, bật người chạy tới nhặt đồ.
Thần Tâm Ngữ nhếch miệng quay vào cửa, cánh cổng sắt nhanh chóng bị đóng lại, ngay cả đèn gần đó cũng bị tắt.
Khu vực xung quanh đột nhiên trở nên tối, và chỉ có tia sét trên bầu trời thỉnh thoảng sáng lên.
Cô chưa bao giờ cố gắng tuyệt vọng như vậy. Nếu là trước kia, cô sẽ đau buồn và khóc, nhưng lúc này, cô chỉ có thể buộc mình không khóc, vì cô biết rằng khóc không thể giải quyết vấn đề.
Ông nội đuổi cô ra khỏi nhà. Từ giờ trở đi, cô không còn nhà nữa, chỉ có một mình...
Bằng tia sáng của chiếc điện thoại di động, cô cuối cùng đã lấy lại mọi thứ. Đóng chiếc vali lại, cô nhìn lại nơi cô đã sống nhiều năm và trái tim cô đau thắt lại.Mặcdù họ không còn yêu bản thân cô, họ không phải là cha mẹ ruột, nhưng họ đã tốt với cô, và lòng tốt này sẽ không bao giờ bị lãng quên.
"Tạm biệt, ông ơi."
"Tạm biệt, mẹ và bố."
"Tạm biệt, nhà cũ của tôi..."
Cúi đầu ba lần, cô đứng dậy kéo chiếc vali đi.
Đêm đã khuya, trên đường không thấy một chiếc xe. Đầu càng ngày càng choáng, cô nghĩ muốn dừng lại, nghỉ một chút, nhưng nơi này vắng vẻ, ngay cả một ngôi nhà đều không có, Thần Ngàn Ấm chỉ cắn răng kiên trì, chỉ cầu mưa có thể ngừng. Đáng tiếc, ông trời cũng không có nghe thấy cô cầu nguyện, không có ngừng, ngược lại mưa càng lớn, Thần Ngàn Ấm cuối cùng chịu không được, ngất đi...
*****
Chiếc Rolls-Royce Phantom chạy trong mưa, Âu Minh vừa lái xe, vừa cầm di động, cung kính báo: "Giám đốc, vừa mới thu được tin tức, Ngàn Ấm tiểu thư bị đuổi khỏi Thần gia."
"Sao lại thế này?"
Mộ Diễn Đình nhíu mày, tầm mắt như dừng trước máy tính, ánh sáng của màn hình chiếu sáng khuôn mặt đẹp trai của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.