Chương trước
Chương sau
Quyền kình của Tiểu Hôi mang theo lực xuyên thấu mọi nguyên lực phòng ngự, ngũ tông nhất thời sơ ý, bị sức mạnh này xuyên thấu lĩnh vực, trực tiếp xâm nhập vào tuần hoàn của ngũ hành đại tuần hoàn. Nếu là bình thường, đòn của Tiểu Hôi mang lại cho họ phiền hà nhưng không đến mức đánh gục được ngũ tông, nhưng giờ ngũ tông đều cạn kiệt cộng thêm khinh địch, lập tức khiến ngũ hành chiến trận triệt để tan rã.
"Chát!" Ngũ hành chiến trận phát ra quang mang chói mắt, tan thành năm mảnh. Thân thể ngũ tông bị hất văng đi, đồng thời ai nấy đều tỏ vẻ kinh hãi không tin nổi.
Không ai ngờ một con tiểu yêu thú không có gì đặc biệt lại có thực lực không ngờ, cả công kích nguyên lực cũng thập phần quỷ dị. Ngũ hành chiến trận vốn là vòng tuần hoàn cực kỳ ổn định mà bị sức mạnh cùng cấp chấn tan, thật sự vượt ngoài tưởng tượng của họ.
Tiếc là tình thế hiện tại không cho họ cơ hội suy nghĩa, ngũ hành trận thế tan rã, họ rơi vào cảnh thập phần nguy hiểm. Họ đã được thấy tốc độ của Tiểu Hôi, muốn tụ lại chiến trận là bất khả thi, còn các cao giai võ hoàng ở phía sau đang cấp tốc áp sát, Diệp Phong lúc nào cũng có thể đuổi đến, so với đợi đối phương lập lại vòng vây thì thà rằng liều một phen.
"Phân tán ra mà đào tẩu!" Kim tông tông chủ cao giọng quát, quay mình chạy sang hướng khác đầu tiên. Lão không chọn đường chạy thẳng về thánh sơn vì hiển nhiên, đường đó không đủ an toàn.
Tứ tông cũng tỉnh ngộ, tiểu độ của Tiểu Hôi có nhanh nữa cũng chỉ là một con yêu thú mà thôi, dù nó đuổi theo tông chu nào thì những người khác đều không bị cầm chân. Những cao giai võ hoàng còn lại, ngũ tông có tu vi tương đương nên dù bị đuổi kịp cũng không ngại. Sợ chỉ là Diệp Phong đến kịp.
Nhưng dù gã đuổi kịp cũng chỉ có thể đuổi theo một tông chủ và tám phần người đó là Ninh Thu Vũ có hiềm khích với gã. Thành ra tông chủ hỏa, thổ, mộc tam tông tất nhiên không bỏ qua cơ hội, tự chọn một hướng lao đi. Dù thế nào ít nhất cũng có ba tông chủ về được thánh sơn, còn hơn mất sạch toàn quân.
Ninh Thu Vũ tuy ý thức được rằng tách ra thì mình bất lợi nhất nhưng không còn được lựa chọn nữa. Đại nạn đến thì ai có thân tự lo, bàn ta không vọng tưởng tứ tông trong tình huống này còn liều mạng cùng mình. Chỉ thầm hy vọng tốc độ của Diệp Phong không quá nhanh.
Ngũ tông phân tán đào tẩu khiến Tiểu Hôi đang hào hứng luống cuống. Nó chỉ là tiểu yêu thú còn ấu trĩ, giờ Diệp Phong không có mặt, không ai dưa ra chủ ý cho nó, nên cứ đứng ngẩn ra, không biết nên truy kích tông chủ nào. Chúng võ hoàng đến nơi, không ai dám nó, chỉ tự chọn mục tiêu rồi đuổi theo.
Ngũ hành chiến trận phân tán, họ không bỏ lỡ cơ hội đánh hôi.
Mấy phút sau, Diệp Phong đã hoàn toàn khôi phục khỏi công kích của hỏa ấn, với tốc độ nhanh nhất đuổi theo khí tức của Tiểu Hôi, thấy mình nó ngẩn ra thì ngạc nhiên: "Tiểu Hôi, địch nhân đâu rồi?"
Nó thấy gã thì bĩu môi khả ái nói đầy ai oán: "Chúng giờ trò chia ra chạy, đệ không biết nên đuổi theo ai."
Diệp Phong cười ha ha véo má nó: "Được rồi, chỉ cần cho ta biết nữ nhân đó chạy theo hướng này."
"Chắc là bên này." Tiểu Hôi nhớ rõ, đưa tay ra chỉ. Chính thị chỗ Ninh Thu Vũ ẩn trốn.
"Vậy chúng ta giải quyết lão yêu phụ này trút giận chp sư phụ và Thẩm Lan." Gã không trách Tiểu Hôi đuổi hụt mục tiêu, chỉ cần ngũ tông không hợp lại, cao giai chiến trận sẽ không thể nào phát huy uy lực nữa, cũng không uy hiếp được đến gã. Chỉ cần giải quyết Ninh Thu Vũ, thánh sơn cũng sẽ không còn sức mạnh đấu với hành Võ hoàng đồng minh. Trừ diệt toàn bộ sớm hay muộn không quan trọng lắm. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Tiểu Hôi thu nhỏ lại, nhảy lên vai gã. Diệp Phong giậm chân, như ánh sao băng lao theo.
Tốc độ của gã cực nhanh, thoáng sau đã vượt khỏi các võ hoàng truy kích Ninh Thu Vũ, hơn nữa cũng cảm ứng được khí tức của bà ta. Phát hiện mục tiêu, chân nguyên của gã lại tăng tốc, thân hình như thuấn di lướt đi, vẽ ra tàn ảnh trên không, nhanh chóng thu ngắn cự ly.
"Lão yêu phụ! Hôm nay đừng mơ đào tẩu nữa." Diệp Phong gầm lên như sét nổ trên không khiến Ninh Thu Vũ tam hồn xuất khiếu, sợ run người.
Phiền hà như dự liệu cuối cùng vẫn đến. Ninh Thu Vũ kinh hoảng, giờ bà ta có một mình, làm cách nào cũng không phải địch thủ của gã, liền mạng thôi động lĩnh vực, gầm lên the thé: "Diệp Phong, đừng có khinh người quá mức. Bắt nạt nữ lưu như ta thì là bản lĩnh gì."
"Nữ lưu? Khinh người quá mức?" Diệp Phong vừa nhanh chóng áp sát vừa cười lạnh: "Lúc xưa Bích Thủy cung tuyển thân thì ai khinh ai quá mức? Nếu lúc đó ta không có Võ Nguyên thánh lệnh, Thẩm Lan và ta lại không bị ngươi chia cắt chắc? Năm năm trước, nếu không có võ hoàng ngục sơn xuất hiệp kịp thời thì ngươi tha cho ta sao? Lúc đó sao ngươi không nghĩ mình là nữ lưu? Hiện giờ nói ra không thấy mình vô sỉ hả."
Ninh Thu Vũ nghẹn họng, rồi thở phào, dịu giọng cầu xin: "Nhưng hai việc đó ngươi đều không thiệt hại gì. Thẩm Lan đã theo ngươi, băng thi do thánh sứ để lại trong Vạn niên hàn diếu cũng bị ngươi lấy đi, cả một phong chủ của Bích Thủy cung cũng vì thế mà đi mất. Bản cung không kể ân oán với ngươi nữa, ngươi cũng không bức ép bản cung, được không?"
"Bản cung về thánh sơn sẽ khuyên chúng nhân giao toàn quyền khống chế đại lục cho ngươi. Sau này bọn ta không ra khỏi thánh sơn nửa nước, ngươi thấy điều kiện đó đã vừa ý chưa?" Thấy Diệp Phong không có ý bỏ qua, Ninh Thu Vũ lập tức bổ sung, quyền thống trị cả đại lục là miếng bánh cực kỳ hấp dẫn.
"Đúng là giả dối. Ngươi coi tiểu gia là tên ngốc chắc? Hiện tại thánh sơn các ngươi đã thất bại, quyền khống chế có nằm trong tay nữa đâu mà lấy ra làm điều kiện? Hà huống, ta không hứng thú thống trị đại lục." Diệp Phong hừ lạnh rồi nói: "Các ngươi co đầu vào thánh sơn có phải để sống yên lành đâu mà đợi thánh điện chi viện thôi."
Bị gã nói toạc ra ý đồ, Ninh Thu Vũ biến sắc, để lộ nét mặt hung ác vốn có, gầm lên: "Ngươi định đuổi tận giết tuyệt hả!"
"Có phải đuổi tận giết tuyệt hay không ta không biết nhưng tính mạng lão yêu phụ ngươi, chắc chắn ta sẽ lấy hôm nay." Diệp Phong không tỉ vẻ gì thương xót: "Năm xưa ngươi thi triển quỷ kế đánh lén Lăng Ba tiên tử, có nghĩ đến ngày hôm nay không?"
"Con tiện nhân Thu Tố Thanh?" Ninh Thu Vũ ngạc nhiên rồi hỏi đầy ác độc: "Tên khốn ngươi có quan hệ gì với ả?"
"Trước khi chết mà ngươi còn ăn nói như vậy thì đúng là lão yêu phụ vô sỉ." Diệp Phong hừ lạnh, đã bắt kịp Ninh Thu Vũ, đối phương hoàn toàn nằm trong phạm vi công kích. Gã giơ tay, Chân không pháo to lớn giáng vào lưng bà ta.
"Ta để ngươi chết được minh bạch, Lăng Ba tiên tử không chỉ là sư mẫu của ta, còn là mẹ Thẩm Lan." Diệp Phong nói lạnh lùng bằng giọng chỉ bàn ta nghe được.
"Cái gì! Ngươi và người đó…" Ninh Thu Vũ không kịp nói xong, lập tức thi triển một màn nước trên lĩnh vực để hộ vệ.
Âm! Ninh Thu Vũ chấn động, màn nước bị Chân không pháo phá tan, sắc mặt bà ta thêm nhợt nhạt.
"Ta thay mặt sư phụ và Thẩm Lan đến mấy cái mạng ti tiện của ngươi." Gã lướt đến phía trên đầu bà ta, như ý bổng lớn vụt, như cự chùy giáng xuống: "Đây là của Thẩm Lan báo mối thù mẹ ruột bị ngươi đánh lén."
Bốp. Uy lực hùng hồn của Nhất Bí khiến Ninh Thu Vũ phun máu, thân thể văng ngược lại. Gương mặt cực độ yêu diễm của bàn ta đầy vết máu, cực kỳ ghê rợn.
Diệp Phong hạ thủ rất có chừng mực, buộc Ninh Thu Vũ chịu đau đớn nhưng lực đạo không giết bà ta ngay lập tức. Tiểu Hôi đã được gã dặn trước, thanh quang loáng lên trên không, đáp xuống đất với tốc độ còn nhanh hơn, một tay to hẳn ra vung quyền đánh Ninh Thu Vũ văng lại lên không.
"Đó là ta thay mặt sư phụ đòi lại nỗi đau mất thê tử." Diệp Phong lại giơ bổng đập lên hai chân bà ta. Lĩnh vực bao quanh Ninh Thu Vũ đã liêu xiêu, thêm nhát bổng này thì tan tành, chân bà ta nát vụn.
"Ngao!" Ninh Thu Vũ gào lên thê thảm, cơn đâu xộc vào tim khiến bà ta suýt ngất đi. Nhưng Diệp Phong đã mượn thân bổng truyền một tia nguyên nguyên lực vào để giữ cho bà ta ý thức hoàn chỉnh.
Thân ảnh gã lắc lư, một tay từ trên hư không thò ra tóm lấy đầu Ninh Thu Vũ.
"Đòn sau cùng này, ta đòi hộ sư mẫu…" Tay gã dấy lên khí bạo kịch liệt, toàn thân Ninh Thu Vũ bị đánh tan y phụ cùng với da thịt. Từng khối thịt vụn đỏ lòm bay khắp trời, cực kỳ ghê rợn.
Chỉ vì ân oán của mình, gã không đời nào tàn nhẫn đến thế. Nhưng chỉ nghĩ đến vì nữ nhân đáng ghét này mà hơn hai mươi năm nay sư phụ không được nhìn thấy mặt người tâm ái, chịu đựng vô vàn đau khổ. Thẩm Lan phải trải qua cảnh sống không ca không mẹ bao nhiêu năm, đến giờ Yêu vương vẫn chưa dám nhận con, thì lòng gã lại đùng đùng lửa giận.
Dù thủ đoạn tàn nhẫn như thế cũng không hóa giải được một phần vạn phẫn nộ trong lòng gã. Tuy đối phương là nữ lưu nhưng gã không hề thương xót.
Ninh Thu Vũ biến thành người máu, không thở ra mà chỉ hít vào, trừ giương mắt lên bắn ra cái nhìn oán độc thì bà ta cũng không con cách nào biểu hiện được hận ý. Nhưng Diệp Phong coi như không thấy gì…
"Ngươi cứ ở đấy chịu đau đớn, đợi cái chết ập tới." Diệp Phong kết thành một cái lồng năng lượng phong tỏa bà ta, ném vào trong rừng. Gã không cần tự tay giết Ninh Thu Vũ, không lâu nữa sinh mệnh bà ta sẽ tiêu vong, chỉ có điều trước giây phút đó là một khoảng thời gian khắc cốt minh tâm. Ngay cả năng lực tự sát bà ta cũng không còn nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.