Độc phấn của Bách Thảo cốc rất nhiều, tuyệt đối đủ khiến Diệp Phong chắc lưỡi. Hiệu quả của độc phấn này dùng để ám toán Trương Bất Bại thì cực kỳ thích hợp. Hắn đang kịch chiến, khí huyết sôi trào là bình thường, chỉ cần thần bất tri quỷ bất giác thì hắn không chỉ trích được.
"Giao cho mỗ, à… một nửa phân lượng là được." Gã nghiêng người che tầm mắt của người khác, xòe tay nói khẽ.
Tạ cô nương dở tin dở không, lấy ra một túi dược phấn nhỏ, chia làm đôi rồi đưa cho gã, hỏi với vẻ không hiểu: "Nhưng dược phấn phải để tên xấu xa đó hít vào mới hữu hiệu, ban nãy ngươi cũng nói là không nhúng tay, làm cách nào để dược phấn chui vào mũi hắn?"
Diệp Phong cười thần bí, tự tin nói: "Ha ha, chỉ cần không bị họ phát hiện thì không tính là mỗ nhúng tay chứ? Việc này chỉ hai chúng ta biết, nếu cô nương để lộ thì dược phấn là do cô nương cho, Trương huynh mà giận, sau này sẽ không để ý đến cô nương nữa…"
"Hừ, ai cần y để ý…" Tạ cô nương nhắn mũi, mặt đỏ ửng. Tuy ngoài miệng nói cứng nhưng trong lòng thầm quyết định, nhất định giữ kỹ bí mật này, không để Trương Bách Cường biết.
"Ngươi có cách nào đó trong tình huống không ai biết, rắc vào mình tên xấu xa kia không? Đừng thất thủ để liên lụy đến y?" Tạ cô nương vẫn không yên tâm.
Trong trường, năng lượng tung hoành, nếu không được nguyên lực bao bọc, dược phấn rải vào là bị thổi bay ngay, căn bản không ảnh hưởng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nguyen-vo-ton/1393493/chuong-544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.