Chương trước
Chương sau
"Phong huynh! Lần này nhờ cả vào huynh." Chúng nhân thoát khỏi vòng vây, thấy tặc phỉ không đuổi theo, biết là đã thoát khỏi nguy cơ.
"Cùng đi chung một con thuyền, đâu cần khách khí như thế." Diệp Phong mỉm cười, sau trận đấy sinh tử với Tô Chiến Thiên thì ba võ tông ban nãy không đáng cho gã chú ý.
"Phong huynh quá khiêm nhượng. Bọn tại hạ biết với bản lĩnh của huynh mà muốn thoát thân một mình thì tặc phỉ chắc chắn không ngăn được. Nhưng huynh chấp nhận bị bọn tại hạ liên lụy chứ không bỏ đi, Tần Hãn xin nhớ tình cảm đó trong lòng."
"Còn tại hạ nữa." Tằng Tề Sơn nói với vẻ sùng bái: "Võ kỹ búng ra kim quang từ ngón tay của Phong huynh quá lợi hại, dễ dàng giết cả nhị giai võ tông, ít nhất cũng phải từ bát phẩm trở lên. Phong huynh lẽ nào là đệ tử của thất tông tam bang ngũ thế gia đi du lịch?"
Bát phẩm, cửu phẩm võ kỹ, võ giả và thế lực tầm thường căn bản không thể có được, chỉ những thế lực siêu nhiêu mới có một vài môn. Linh tê nhất chỉ của gã khiến chúng nhân chấn động vô vàn, thì thầm bàn luận suy đoán thân phận gã. Một dung binh, tu vi cao còn hiểu được chứ phẩm cấp võ kỹ cũng cao như thế thì không thể tin nổi.
Đương nhiên, Tằng Tề Sơn không có ý thăm dò, mà chỉ hưng phấn và hiếu kỳ nên đột ngột buột miệng hỏi.
"Ha ha." Gã không đáp, mặc cho đối phương suy đoán. Y cũng không hỏi gặng, bí pháp bõ kỹ của độc hành võ giả tu luyện đều là bí mật, tất nhiên không thể cho ai biết.
"Sau này Phong huynh tới Nam chiêm Bộ châu, nhất định phải ghé tam tộc liên minh. Huynh đệ bọn tại hạ sẽ chiêu đãi chu đáo." Bách Lý Hàn nhiệt tình mời mọc, y đã quyết định dù thế nào cũng phải giữ quan hệ tốt đẹp với Diệp Phong.
Thực lực mạnh đến đỉnh điểm, với đẳng cấp thất giai võ sư cũng giết được nhị giai võ tông! Mang theo cả tứ giai yêu thú có huyết mạch xem ra cũng bất phàm. Dù gã thật sự có bối cảnh hay vì cơ duyên xảo hợp mà có thực lực thì Bách Lý Hàn dám chắc sau này gã sẽ thành một siêu cấp cường giả trác việt.
Kết giao tình với gã, được gã có hảo cảm thì dù với y hay với gia tộc cũng đều có lợi.
oOo
"Thanh niên? Võ sư? Giết Mặc lão đại?" Một bóng người chìm trong kim bào ngồi tại đại sảnh tổng bộ Mã bang, lắng nghe Mã Như Huyết và Thứu lão đại báo tin.
"Không sai, tiểu tử đó thực lực phi thường quỷ dị, lợi hại, võ kỹ xuất thủ cũng bất phàm." Mã Như Huyết thấp thỏm: "Ba thanh niên còn lại nghe nói là người của Nam chiêm Bộ châu tam tộc liên minh gì đó, có lẽ không phải mục tiêu mà tôn giá tìm. Duy tiểu tử đó thì bọn tại hạ không dám đoán định, mong tôn giá tự đến xác nhận xem sao."
"Buộc ta phải ra tay… các ngươi sẽ không được gì đâu." Kim bào nhân nhạt nhẽo nói.
"Bọn tại hạ vô năng, không ngăn được đối phương, sợ lỡ mất việc lớn của tôn giá nên đành mời ngài tự xuất thủ." Thứu lão đại toát mồ hôi, vội nói.
"Coi như…đành vậy." Kim bào nhân đột nhiên buông ra một câu không đầu không đũa.
"Hả… tôn giá có ý gì?" Cả hai không hiểu.
"Giờ mà có kẻ tiếp tục tới thì cũng không thể đến Bích Thủy cung nữa. Tức là giá trị của các ngươi không còn…" Kim bào nhân nói năng lạnh tanh, hai người ở dưới chợt dấy lên cảm giác không lành.
Đột nhiên cả hai kinh hãi nhận ra, áp lực kinh hồn từ dồn xuống, thiên địa chi lực vạn cân ấn cả hai bất động dưới đất.
"Tôn... giá..." Cả hai đến nói năng cũng chật vật.
"Kỳ thật ta không định giết các ngươi nhưng thân phận của ta và việc ta ủy thác cho các ngươi không thể bị đồn ra…" Giọng kim bào nhân không hề lay động, nhạt nhẽo lọt vào tai hai võ tông, thực lực của hắn quả thật kinh nhân.
Mã Như Huyết và Thứu lão đại đỏ lựng mặt mày, chật vật mở miệng định phát thệ không tiết lộ bí mật nhưng mắt kim bào nhân rực lên, áp lực tăng vọt, ép cả hai thành thịt vụn, đổ sụm xuống.
"Người chết là an toàn nhất." Kim bào nhân lẩm bẩm: "Thiếu tông chủ đúng là rách việc, vì một thiếu niên không hiểu mọc từ đâu ra lại đại động can qua như vậy. Một tiểu tử xuất thân từ chốn chó ăn đá gà ăn sỏi, có đủ tư cách vào Bích Thủy cung hay không còn chưa biết, hà tất phí công ngăn trở làm gì. Việc này mà để người của tông khác trong Ngũ hành tông biết thì danh dự của Duệ Kim tông sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ."
"Bất quá Bích Thủy cung lần này cũng hồ đồ. Đệ tử có Thiên thủy huyền âm mạch mà lại cho phép tham gia chiêu thân mở rộng. Đúng là vớ vẩn. Mỹ ngọc tuyệt vời như thế phải ở lại Ngũ hành tông, trong lớp trẻ ngũ tông có ai sánh được với thiếu tông chủ bản tông. Hừ."
Kim bào nhân lại trầm tư, tỏ vẻ nghĩ ngợi.
"Tam tộc liên minh... Nam chiêm Bộ châu tựa hồ có thế lực này, mấy thanh niên đó chắc không phải mục tiêu của thiếu tông chủ, tuổi tác cũng không phù hợp. Bất quá, ta phải tự thân đi xem thì hơn, nếu không phải họ thì tha cho cũng không sao."
Từ đáy lòng, hắn không muốn gây ra sóng gió vì việc này. Giết mấy tặc phỉ, dù là võ tông cường giả thì cũng không ai để ý, nhưng giết người của thế lực lớn nào thì khác, vạn nhất việc này xôn xao rồi để lộ gì đó thì với hắn hay với môn phái đều không có lợi gì.
Nên hắn chọn tặc phỉ trong Vụ Ẩn sơn làm con dê thế tội. Giờ hai thủ lĩnh phỉ tặc biết được thân phận của hắn đã chết, dù có gây ra cục diện quá đáng gì thì cũng không liên quan đến hắn.
Quanh kim bào nhân, không gian dao động quỷ dị, thân ảnh hắn tan biến khỏi đại sảnh…
Mặc lão đại bị Diệp Phong giết, bọn Bách Lý Hàn không cần đi một cách kín đáo trong rừng mà ug dung men theo sơn lộ. Dù tặc phỉ dám đuổi theo thì họ tự tin có thể chặn chúng lại.
Bọn Bách Lý Hàn chỉ có thực lực phổ thông võ sư nên tốc độ cả nhóm không cao lắm. Dù vậy thì hai hôm sau họ cũng có thể ra khỏi Vụ Ẩn sơn, lúc đó chỉ cần vào thành thị mua lấy mấy loại yêu thú tốc độ tất sẽ đến nơi trước khi Bích Thủy cung bắt đầu chiêu thân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bách Lý Băng Nhi cắn làn môi đỏ, nhìn Diệp Phong ở phía trước với vẻ phức tạp cực độ. Không ngờ một tiểu dung binh vô tình gặp ở Bộ châu lại đáng sợ như thế. Đáng cười là lúc đó cô lại liên tục sỉ nhục và trào phúng gã, hiện tại nghĩ lại mới thấy ấu trĩ cực độ.
Có thực lực đấu được với võ tông, tại Võ Nguyên đại lục đã được coi là nhất phương cường giả. Cường giả thì luôn được chú ý.
Diệp Phong giữa trùng trùng bao vây vẫn giết được Mặc lão đại, uy thế kinh hồn thể hiện ra trong mỗi động tác đích xác khiến nhiều thiếu nữ rung động… Tiếc là thanh niên ưu tú như vậy chắc chắn sẽ không động lòng vì cô, lần đầu tiên trong đời thấy hối hận vì tính điêu ngoa, tinh nghịch vô lý của mình.
Chúng nhân đang đi, khí thế uy nhiếp rợp trời đột nhiên trà xuống khiến tất thảy biến sắc. Khí thế này tuy có sức đả thương thực lực nhưng thể hiện rõ ý cảnh cáo khiến họ không dám chạy trốn.
Diệp Phong khá hơn những người khác nhiều, lần đốn ngộ đề thăng với cảnh giới Nghĩ thần của Nguyên Thần quyết trước đó khiến cường độ thần thức của gã tăng cao. Cộng thêm sư phụ nhắc nhở, gã liên tục tu luyện Nguyên Đơn quyết nên hiện giờ thần thức gần như đạt tới võ tông điên phong, cảm thụ được rõ ràng, người phát ra khí thế này là một võ tôn, nhưng chưa đạt đến trung giai.
Gã tuy ngoài mặt không để lộ nhưng tâm niệm nhanh chóng vận chuyển. Trong số tặc phỉ không thể có võ tôn, nhưng khí thế này hiển nhiên được cố ý phát ra. Rất có thể võ tôn này là chủ mưu đứng sau lưng tặc phỉ… Đối phương có lẽ nhắm vào gã. Không ổn rồi.
Tuy hiện giờ gã thực lực kinh nhân nhưng chưa đạt đến mức đấu được với võ tôn. Võ giả cảnh giới càng lên cao thì khoảng cách mỗi cấp càng lớn, dù gã bạo phát toàn bộ chiến lực cũng chỉ miễn cưỡng giữ mình trước điên phong thất giai võ tông. Còn một võ tôn giết thất giai võ tông đơn giản như đập muỗi.
Cả toán kinh hãi, không hiểu đối phương có ý gì. Nếu muốn giết họ quả thật không phí mảy may sức lực. Lập tức, một đạo thần niệm quét qua tất cả, ai cũng có cảm giác bị nhìn thấu, Diệp Phong ròng ròng mồ hôi lạnh, thuật dịch dung của gã hoàn toàn vô dụng với võ tôn.
"Các ngươi… đi đi. Ngươi, ở lại." Giọng nói uy nghiêm từ bốn phương tám hướng truyền lại, tuy không chỉ rõ nhưng ai cũng biết người giọng nói muốn ở lại là Diệp Phong.
Khí thế đột nhiên tan đi, bọn Bách Lý Hàn ngần ngừ nhìn gã. Lúc nguy nan trước đó, gã không bỏ họ, giợ họ bỏ lại gã thì quả thật khó nghĩ vô cùng. Nhưng đối phương quá mạnh, họ có liên thủ cũng vô dụng.
"Không đi.. thì các ngươi không cần đi nữa." Giọng nói hiện rõ vẻ uy hiếp và mất kiên nhẫn.
Diệp Phong ra hiệu, bọn Bách Lý Hàn đành đi tiếp. Nếu võ tôn này muốn gây bất lợi thì mình gã còn có thể có sinh cơ. Bọn Bách Lý Hàn lưu lại chỉ tổ mất mạng oan uổng. Hiện tại đối phương không trực tiếp động thủ, tình hình chắc không tệ như gã nghĩ.
Đợi khi những người khác khuất bóng, giọng nói võ tôn lại vang lên.
"À, điên phong võ sư chưa đầy hai mươi tuổi? Tiểu tử, sư thừa của ngươi ở đâu?" Đạt đến võ tôn cảnh giới có thể nhìn thấu linh hồn một người, ấn ký trong đó cũng như vòng năm tuổi trên thân cây, có thể nhìn rõ nhiều thông tin về sinh mệnh.
Đương nhiên cách nhìn thấu linh hồn này thì với cường độ thần thức của gã có thể che giấu được, nhưng song phương thực lực chênh lệch, gã mà cố gắng che giấu chỉ tổ khéo quá hóa vụng, bộc lộ thực lực. Nên gã buông lỏng, mặc cho đối phương tra thám, tuổi tác vì thế không giấu được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.