Chương trước
Chương sau
"Sao thế này, ngươi hạ độc nàng ta lúc nào?" Diệp Phong giật mình, lần này không tầm thường tí nào, dáng vẻ của Mộ Dung Tử Thanh cho thấy cô trúng dâm độc không nhẹ, hơn xa lúc hít phải huyết vụ.
"Ta không hạ độc ả, là ngươi." Dâm Dục ma cơ cười quỷ dị chế nhạo. Đồng thời, thể nội ả cũng nhanh chóng điều tức.
Không ngờ tiểu tử này lợi hại như thế, dâm độc ẩn chứa trong tinh huyết kịch liệt hạng nhất, dù thất giai điên phong võ sư bị xâm nhập vào huyết mạch tỳ tạng cũng vị tất kháng cự được, nói gì đến một thiếu niên trẻ măng, phải dựa vào đánh lén mới trọng thương được ả. Lẽ nào thể chất của gã thiên sinh khắc chế dâm độc?
Khó trách ả uất ức, ả chưa từng gặp võ giả tu luyện nguyên nguyên lực nên không hiểu nguyên nguyên lực đề kháng đến mức nào với độc tính. Nếu ả đột phá võ tông cảnh giới, đề thăng Huyết độc công thêm một tầng có thể độc huyết sẽ uy hiếp đôi chút với gã.
Nói cho cùng, thực lực quyết định tất cả. Nguyên nguyên lực tuy khắc chế độc tính nhưng còn phải xem cường độ chất độc thế nào. Cùng ở cảnh giới võ sư, huyết độc của Bách Thảo cốc hoàn toàn vô dụng với Diệp Phong nhưng nếu người thi độc là võ tông thì khác, còn nếu đối phương là võ tông điên phong hoặc võ tôn thì nguyên nguyên lực trong thể nội gã e rằng không kháng cự được độc tính kịch liệt đó.
"Nói láo, sao có thể do ta hạ độc được?" Sắc mặt gã lạnh lẽo quát vang.
"Ha ha, huyết dịch của ta là dâm độc lợi hại nhất, ngươi đánh lén một chưởng, hạ ta trọng thương nhưng bất hạnh là phần lớn dâm huyết đều thổ vào mình tiểu nha đầu. Độc huyết của ta chỉ cầm chạm vào da là thấm ngay, nhiều huyết dịch như thế thì trúng độc không nhẹ đâu. Tiểu cô nương này hiện giờ đang bị dục hỏa thiêu đốt, nếu chốc nữa không có nam tử thỏa mãn dục niệm thì sẽ banh xác mà chết." Dâm Dục ma cơ cười hớn hở.
"Lấy giải dược ra." Diệp Phong vừa giận vừa kinh hãi, y phục Mộ Dung Tử Thanh bị nhuộm thành màu máu, trúng độc còn nặng hơn gã lúc này. Gã vì có nguyên nguyên lực thâm hậu bảo vệ nên mới bức được độc huyết ra ngoài, phí mất không ít tinh lực, Mộ Dung Tử Thanh thực lực thấp kém, lại không có thể chất như gã, e rằng không chống chọi được lâu.
"Nam tử duy nhất ở đây là ngươi, nhắm vào ta làm gì?" Dâm Dục ma cơ cười lạnh: "Chả lẽ ngươi cho rằng dâm độc cũng như độc dược khác, dùng dược vật là giải được?"
"Quả thật sự không có cách giải cứu?" Mắt gã ánh lên sát cơ.
Dâm Dục ma cơ hơi hoảng sợ, tròng mắt đảo một vòng hỏi: "Có một cách."
"Cách gì?"
"Ngươi vỗ về nha đầu đã, bằng không ả không chịu được bao lâu nữa."
Diệp Phong tuy nghi ngờ nhưng vẫn thu như ý bổng khỏi đầu đối phương, lạnh lùng nhìn ả: "Nếu ngươi giử trò, lúc nào ta cũng giết được ngươi."
Gã rảo bước nhanh đến gần Mộ Dung Tử Thanh, toàn lực dốc nguyên nguyên lực vào. Dâm độc sôi trào, cách của gã khác nào gió vào nhà trống, cô ngửi thấy nam tử khí tức ở gần, hai cánh tay quấn lấy thân thể gã, cố gắng đè tâm thân ngọc mềm mại lên. Trong lúc mê mang, cô tựa hồ tìm đến môi gã, đầu lưỡi liên tục liếm lên má.
"Ha ha ha! Hai nhóc cứ ở lại hưởng thụ, thư thư không đùa với các ngươi nữa." Dâm Dục ma cơ ngầm vận nguyên lực, mặc kệ còn mang trọng thương lướt ra ngoài cốc.
Người thường thụ thương nặng như vậy, dù động đậy được e cũng không lấy đâu ra khí lực để bỏ chạy. Gã không ngờ rằng ả là người Bách Thảo cốc, một vết nội thương mà muốn tạm thời áp chế cũng không quá tốn công, Bách Thảo cốc tu luyện Huyết độc công, huyết dịch không chỉ chứa kịch độc mà có cả linh dược khôi phục thể chất.
Dâm Dục ma cơ vòng vo hồi lâu cũng để tranh thủ thời gian tìm cơ hội thoát thân, còn về giải dược của độc huyết thì không có.
Hừ, tên khốn đáng ghét, ngươi muốn cứu Mộ Dung gia đại tiểu thư nhất định phải lấy mình làm giải dược, có khi đó cũng là điều ngươi mong ngóng. Chỉ cần là nam nhân, trong tính huống đương nhiên đó sẽ không đời nào cự tuyệt thân thể một thiếu nữ mỹ lệ, hà huống quan hệ hai người cũng khá sâu, gã không thể nào đứng nhìn cô vong mạng vì nổ mạch máu.
Chỉ cần thoát thân thì ta nắm vững sơn cốc này như lòng bàn tay, dù ngươi trốn ở đâu chữa độc cho tiểu nha đầu kia thì ta cũng tìm ra. Chỉ cần ngươi chìm vào khoái cảm nam nữ thì tất sẽ giảm bớt phòng bị, lúc đó là cơ hội báo thù của lão nương.
Sắc mặt âm trầm của ả hiện lên nụ cười ác độc.
"Ngươi muốn chết." Tiếng hừ lạnh của gã vang lên sau lưng, bất quá nghe giọng thì tựa hồ vẫn đứng nguyên.
"Có bản lĩnh thì đuổi theo lão nương đi, chỉ cần kéo dài một chút là tiểu nha đầu sẽ mất mạng." Tốc độ của Diệp Phong tuy nhanh nhưng ả khá tự tin với thủy nguyên thân pháp của mình, thời gian trôi đi thì người nóng lòng nhất định là gã.
"Xem ra ngươi không còn giá trị gì nữa rồi." Diệp Phong lạnh lùng thở dài, tiếng thở dài khiến Dâm Dục ma cơ rùng mình.
Hàn ý thấu xương dâng lên sống lưng, ả kinh hãi ngoái lại, chỉ thấy một đạo kim quang lóe lên trong đáy mắt.
Lạnh buốt, từ đáy lòng ả dấy lên khí lạnh.
Lúc ả nhìn xuống, không biết từ lúc nào ngực đã xuất hiện một hốc máu. Đồng thời cơn đau đớn từ tâm tạng nhói lên, nguyên lực toàn thân như thể xì ra, rơi phịch xuống đất.
Đó… là võ kỹ gì?
Dâm Dục ma cơ co rút thêm hai lần đầy bất cam và nghi vấn rồi mất hết sinh cơ. Ả không sao ngờ được đã cách Diệp Phong hơn hai chục thước, thật ra là loại công kích nào mà có thể vô thanh vô tức xuyên qua hậu tâm ả.
Gã nhanh chóng thu Tru Thần cung lại, Mộ Dung Tử Thanh đã mất hết thần trí, không nhận ra gã sử dụng vũ khí gì, cũng không nhớ mũi tên kinh thế hãi tục đó, mà chỉ uốn éo thân thể, hưởng thụ nam tính khí tức của gã theo bản năng, thể nội nóng rực như cháy bùng lên.
"Nên làm thế nào đây?" Gã hơi run người, tà hỏa vốn vất vả lắm mới kìm được xuống lại cháy lên, tay chợt dụng lực giữ chặt thân thể mầm mại trong vòng tay.
Lòng gã thoáng dấy lên xung động của tuổi trẻ, cũng lúc đó trên môi có cảm giác mềm mại, theo ý thức liền há miệng ra, môt cái lưỡi ướt mềm đột nhiên chui vào. Hai đầu lưỡi đột ngột chạm nhau, con ngươi gã trợn lên, thân thể như bị thiên lôi giáng trúng, cứng đơ ra, trong óc đột nhiên nảy sinh ý nghĩ.
"Cảm giác khi hôn.. hay thật!"
Tiểu ny tử trong lòng lần xuống hạ thân gã, đột nhiên gã tỉnh lại.
"Không được, ta không thể có lỗi với Thẩm Lan." Gương mặt đạm nhã như hoa sen hiện lên trong óc khiến dâm ý của gã tan hết.
Đẩy Mộ Dung Tử Thanh ra, gã nhìn tứ phía, phát hiện chỉ có căn nhà tranh trên vách núi là có thể trú thân, liền không do dự ôm cô đi lên bậc đá.
Nhà bày biện rất đơn giản, nửa gian đặt khí cụ luyện thuốc, nửa gian còn lại là một chiếc giường và một thùng nước lớn, xem ra là vật Dâm Dục ma cơ dùng để tắm. Còn cả một số đồ lặt vặt của nữ nhân. Diệp Phong cũng không tìm kỹ.
Đặt Mộ Dung Tử Thanh lên giường, ny tử này vẫn bám riết khiến gã bất đắc dĩ phải đánh cô ngất đi. Tuy tạm thời được yên nhưng thân thể cô vẫn uốn éo theo bản năng.
"Tấm huyết y này chắc không thể tiếp tục mặc nữa." Gã hơi khó xử, áo cô cơ hồ từ đầu đến chân đều bị nhuộm đỏ, tất phải cởi ra. Ngoại y hay nội u, thậm chí áp lót cũng cần phải thay ngay.
"Để cứu người thì không thể nghĩ lắm thế." Gã nuốt nước bọt, áp chế dục vọng sôi trào, lột sạch thiếu nữ trên giường. Tấm thân trắng ngần hiện ra trước mắt ra.
Từ từ đưa tay ra, dồn nguyên nguyên lực lên, gã hít sâu một hơi, cố gắng không nhìn vào những bộ vị quyến rũ, khẽ ấn vào tấm lưng trắng ngần. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
"Xem ra dâm độc đã ngấm vào mạch chủ, cơ hồ lan khắp toàn thân." Gã nhíu mày, không biết nên ứng phó thế nào trong tình huống này, lẽ nào phải đem mình ra làm giải dược?
Tuy gã không bài xích, thậm chí chờ mong nhưng quyết không làm những việc nhân lúc người khác nguy cấp.
Không hiểu vì gã hạ thủ quá nhẹ hay vì hiệu lực của dâm độc quá mạnh, Mộ Dung Tử Thanh "tỉnh" lại ngay, rên lên mê hồn, bất chấp tất cả lao vào gã.
Vốn gã để cô ngồi quay lưng với mình, giờ cô quay lại thì xuân quang lan tràn, hai gò ngọc nữ phòng trắng nõn rung rung trước mắt, bên dưới là tiểu phúc mịn mạng, thậm chí chốn thần bí của thiếu nữ cũng hiện rõ mồn một.
Gã cảm giác máu nóng xông lên óc, cơ hồ không chịu nổi được nữa.
Tấm thân trắng ngần ngã vào lòng, gã không kịp thu tay lại, lập tức đỡ lấy hai ngọn núi mềm mại.
"Dâm Dục ma cơ đáng chết, luyện tà công gì nhỉ." Diệp Phong thật sự không chịu nổi nữa, nếu không nghĩ ra cách giúp cô giải độc thì gã đành cống hiến bản thân, tuy cống hiến này là khát vọng mọi nam nhân đều khao khát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.