"Ha ha, ta không tham đến thế." Dâm Dục ma cơ bật cười: "Thiên niên linh ngọc tinh hoa, thứ đồ chơi đó mà tự cầm lấy có khác gì tự rước phiền? Ta chỉ cần một giọt thiên niên linh ngọc dịch, điều kiện giao dịch này cũng khá công bình với Mộ Dung gia." "..." Mộ Dung Tử Thanh trầm mặc, Dâm Dục ma cơ nói không sai, nếu chỉ là một giọt thiên niên linh ngọc dịch, phụ thân khẳng định sẽ không do dự lấy ra trao đổi, bảo vật tuy quý nhưng với Mộ Dung gia chỉ năm năm là có được một giọt, không thể trọng yếu bằng cô. "Nếu đó là ý nghĩ thật sự của ngươi, ta rất vui lòng chấp nhận." Không cần đối địch với nữ tử yêu dị này, Mộ Dung Tử Thanh cũng thở phào. "Như vậy là giao dịch coi như đã thành." "Chỉ cần ngươi không giở trò, ta có thể cùng ngươi đi gặp phụ thân." Mộ Dung Tử Thanh lạnh lùng đáp. Diệp Phong nhíu mày, tuy không tiếc thiên niên linh ngọc dịch hộ Mộ Dung gia, nhưng giờ bị Tử mẫu hoàn trói buộc cùng Mộ Dung Tử Thanh, chẳng phải gã cũng bị kéo vào chuyện này sao? Nếu cùng cô tìm chỗ nào đó đợi mười bữa nửa tháng thì gã không có ý kiến gì nhưng giờ có thêm một yêu cơ đầy mình dâm độc thì… Nhưng gã chưa kịp phản đối, ánh mắt Dâm Dục ma cơ đã đóng đinh vào mình gã. "Tiểu suất ca, còn đệ? Có chịu ngoan ngoãn ghe lời không? Ha ha." Dâm Dục ma cơ cười câu hồn, cố ý lắc lắc bầu ngực. Mộ Dung Tử Thanh chặn trước mặt gã, khí phẫn: "Ngươi không được nhắm vào y." "Tiểu nha đầu, giờ ngươi chỉ là con bài trong tay ta… còn chưa có tư cách chỉ tay chỉ chân." Dâm Dục ma cơ lạnh giọng. "Ban nãy ngươi đã nói chỉ cần ta phối hợp là sữ không khó dễ bọn ta cơ mà?" "Chỉ cô nương thôi… không tính hắn." Dâm Dục ma cơ nhếch môi. "Ngươi…" Mộ Dung Tử Thanh đỏ bừng mặt, nghiến răng: "Ngươi dám động vào y, đừng mơ lấy được thiên niên linh ngọc dịch của Mộ Dung gia." "Vậy ư? Trước đây ta khách khí vì nể vị gia gia thất tung của ngươi, đừng tưởng là ta sợ gì Mộ Dung gia! Chỉ cần ngươi nằm trong tay ta thì một giọt thiên niên linh ngọc dịch đó có lấy được hay không không do ngươi quyết định." "Ta… ta…" Mộ Dung Tử Thanh cắn môi, không dám chắc. "Xem ra… trận chiến này còn phải tiếp tục?" Diệp Phong khẽ kéo cô ra sau lưng, lạnh giọng nói. Gã vốn không đời nào chịu khuất phục trước dâm uy của đối phương, huyết độc của Dâm Dục ma cơ tuy lợi hại nhưng không làm gì được gã. Trận chiến ban nãy, gã trói chân trói tay vì sợ Dung Tử Thanh bị thương. Hiện tại Dâm Dục ma cơ hiển nhiên cũng muốn lợi dụng cô nên tất không thương tỏn đến, gã có thể thoải mái đấu một trận, chỉ cần phát huy toàn bộ thực lực, gã tin rằng ma cơ và bạch viên không phải đối thủ của mình. "Tiểu tử có vẻ tự tin với thân thể mình nhỉ." Dâm Dục ma cơ không giận mà bật cười: "Sinh mệnh khí tức của ngươi rất nồng, chắc đề kháng với huyết độc của ta rất cao." Diệp Phong giật mình, yêu phụ này lẽ nào cũng biết đến nguyên nguyên lực? "Vì thế nên ta càng hứng thú với ngươi, chỉ cần lấy được sinh mệnh tinh hoa của ngươi thì dục huyết phí đằng mà ta tu luyện sẽ đạt tới mức cao hơn. Ngươi ngoan ngoãn phối hợp thì ta đảm bảm không hại mạng ngươi." Dâm Dục ma cơ tỏ vẻ quyết tâm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net Kỳ thật Huyết độc công của Bách Thảo cốc cũng cần một lượng nguyên nguyên lực nhất định mới tăng tiến được. Họ biết tính chất thật sự của loại năng lượng đó, mà chỉ từ kinh nghiệm nghiên cứu dược thảo suy đoán rằng nó có liên quan đến sinh lực. Sinh mệnh lực càng mạnh, tính đề kháng độc chất trong huyết dịch càng cao, như vậy tu luyện Huyết độc công cực kỳ dễ dàng. Mỗi tầng Huyết độc công đều đòi hỏi người tu luyện có sinh lực thịnh vương hơn, công pháp thái bổ của Dâm Dục ma cơ nhằm cưỡng đoạt sinh mệnh tinh hoa của người khác. Diệp Phong với ả chính là bổ phẩm tươi sống, làm gì có chuyện dễ dàng bỏ qua. Có lẽ… ả không cần thiên niên linh ngọc dịch cũng đề thăng được đến võ tông cảnh giới! "Tiếc là ta không có hứng thú với ngươi." Nghĩ đến việc ả và bạch viên có thể có quan hệ ghê tởm thì lưng gã lại lạnh buốt. Loại nữ nhân này dù quyến rũ gấp mười cũng không khiến gã động lòng nổi. "Ngươi bức lão nương bùng bạo lực?" Câu nói đó phá ra từ miệng một nữ tử, cảm giác quái dị vô cùng, Mộ Dung Tử Thanh ở phía sau cũng há miệng. "Nếu ngươi tưởng dựa vào chút đặc thù của thân thể là chống được huyết độc của ta thì lầm to rồi. Dâm độc của lão nương đâu có dễ ứng phó như thế." Quanh mình Dâm Dục ma cơ lại dấy lên huyết vụ. Ả cho rằng gã đã ăn được kỳ vật gì đó như thiên địa linh quả nên thổi nội mới sung mãn sinh mệnh lực. Ả tuy thô lược cảm thụ được sinh mệnh khí tức của một người nhưng không thể nào nhận ra mức độ thật sự, dù sinh lực của Diệp Phong có nồng hơn thì gã chỉ là võ sư, mà võ sư tuyệt đối không chống nổi huyết độc của ả. "Thử xem là biết ngay." Gã giơ như ý bổng lên, tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]