Chương trước
Chương sau
"Mộc huynh đệ, việc này cần tính toán." Bọn Lý Ngọc cứu Lôi bàn tử rồi liền tiện tay đưa y về túc xá của Diệp Phong. Nghe gã nói vậy, Lý Ngọc chợt khuyên.
"Lục Lâm xã cậy có Lục Lâm bang chống lưng, lung lạc được không ít học viên tư chất ưu tú, thế lực lớn mạnh, cao thủ rất đông. An Phan là công khai bảng đệ nhất cao thủ, học viện tuần sát đội trưởng, gần như không ai dám trêu vào. Mộc huynh đệ thân cô thế cô, khó lòng đấu với chúng." Lăng Vân từng gạp gã ở Võ kỹ các lên tiếng khuyên.
"Mộc huynh đệ chi bằng gia nhập Tụ Nghĩa xã, sau này tiện chiếu cố nhau. Tụ Nghĩa xã tuy thực lực không bằng Lục Lâm xã nhưng trọng nghĩa khí, An Phan dám động vào thì mặt sẹo mỗ đây là người đầu tiên liều mạng với hắn." Mặt sẹo tuy tướng mạo hung ác nhưng thập phần hào sảng, nói năng thẳng thắn. Bọn Lý Ngọc đến đây rõ ràng là muốn lôi kéo gã gia nhập Tụ Nghĩa xã.
Diệp Phong trầm tư một lúc rồi mỉm cười, không cự tuyệt. Tuy Tụ Nghĩa xã còn yếu, chưa đạt đến mức có thể đối kháng Lục Lâm bang nhưng nhân thủ đều có tiềm lực, hơn nữa đều có oán cừu với Lục Lâm bang nên mới chống đối Lục Lâm xã như thế. Quan trọng nhất là họ đều chí đồng đạo hợp, đáng để kết giao.
"Tốt quá, lần này chúng ta có thêm thực lực để đấu với Lục Lâm bang." Mặt sẹo hưng phấn hoa tay múa chân nhưng bị Lý Ngọc trừng mắt.
Diệp Phong cười thầm, gã biết được qua Lý Băng Thiền rằng Tụ Nghĩa xã do Lý Ngọc dựng lên để tương lai đấu với Lục Lâm bang. Hiện giờ chúng nhân đều là học sinh, thực lực không mạnh nên chưa để lộ mục đích thật sự. Xung đột với Lục Lâm xã chỉ nằm trong phạm vi giữa các xã đoàn trong học viện với nhau, không đáng cho Lục Lâm bang chú ý.
Đối phương coi trọng thực lực của gã nhưng chưa dám tin tưởng hoàn toàn. Dám gây hấn với Lục Lâm xã là khái niệm khác với dám gây hấn cùng Lục Lâm bang. Họ cần có thời gian để tín nhiệm gã. Mặt sẹo và Lăng Vân là những nhân vật trung kiên của Tụ Nghĩa xã, chắc có cừu oán không nhỏ với Lục Lâm bang.
Nên gã giả đò không nghe ra "thâm ý" trong lời mặt sẹo, vẫn thản nhiên cười. Bọn Lý Ngọc thở phào, dù Diệp Phong không để ý đến lời mặt sẹo hay coi thường Lục Lâm bang thì họ đều không mất gì.
"Mộc huynh đệ thật sự sẽ gây phiền với An Phan?" Lăng Vân lại chuyển chủ đề về việc hiện tại.
"Người ta đã tự tìm đến, sao ta có thể nhún được nữa? Bằng không sau này sẽ không ít việc tương tự xảy ra… Thật sự chúng coi Mộc Phong ta không ra gì hả." Tình trạng của Lôi bàn tử triệt để nhắc nhở gã rằng nhún nhường là cơ sở để người khác không chú ý đến mình, An Phan đã lộ địch ý không thể hóa giải với gã vì Mộ Dung Tử Thanh, nếu còn ẩn nhẫn nữa thì địch thủ sẽ càng được đà. Người thân cận bị tai ương là việc gã không chấp nhận nổi.
"Xem ra Mộc huynh đệ đã quyết, bất quá mỗ nhắc nhở huynh đệ, An Phan đứng đầu tuần sát đội, đấu với hắn ở trong học viện thì thiệt thòi lắm." Lý Ngọc hảo tâm nhắc nhở.
"Thế là thế nào?"
"Phổ thông học viên tranh chấp, chỉ cần không gây ra hậu quả nghiêm trọng sẽ không bị truy cứu, đó là quy định để rèn luyện năng lực chiến đấu cho học sinh. Nhưng nếu có người khiêu chiến tuần sát đội thì sẽ bị phạt nặng."
"Lẽ nào trong học viện thì tuần sát đội lớn nhất?" Diệp Phong bất mãn nhíu mày.
"Không hẳn, chỉ cần huynh đệ khiêu chiến mà thắng được tuần sát đội đội viên thì tuần sát đội không có quyền xử phạt, thực lực mới là nhân tố quyết định quan trọng nhất. Nhưng đội viên tuần sát đội đều là cao thủ đứng trong hai mươi vị trí đầu của công khai bảng, muốn thắng chúng gần như không thể." Lý Ngọc giải thích.
"Vậy thì không có gì đáng lo." Gã tự tin.
"Hơn nữa khiêu chiến đội viên tuần sát đội thì không được sử dụng công pháp và võ kỹ không do học viện truyền thụ. Chúng đại biểu cho quyền uy của học viện, đánh bại chúng thì phải sử dụng thực lực do học viện truyền thụ. Chỉ thế thôi là chúng gần như bất bại rồi. Ta tin Mộc Phong huynh đệ có con bài tẩy nhưng…" Cả ba cùng nhăn nhó.
Trong học viện còn có hơn hai mươi thắng được An Phan nhưng chỉ dùng thực lực học viện truyền thụ thì hắn dù không phải đệ nhất nhân cũng không kém ai. Xưa nay rất hiếm học viên dám gây sự với tuần sát đội. Mộc Phong lần trước đấu với Mộ Dung Tử Thanh khiến ai cũng cho rằng thực lực thật sự của gã khoảng võ sĩ ngũ giai. Sức chiến đấu đó hiển nhiên không đủ để đối phó An Phan.
"Nếu huynh đệ án binh bất động, là tuần sát đội trưởng, hắn không có lý gây phiền. Huynh đệ khiêu chiến thì e rằng trúng kế của hắn. Nếu huynh đệ sử dụng công pháp và võ kỹ ngoại lai để thủ thắng thì sẽ bị học viện truy cứu, vẫn là mình chịu thiệt."
"Chỉ cần không sử dụng võ kỹ ngoại lai là được?" Gã nhướng mày, mắt lóe lên tia khác lạ.
"Không sai."
"Được, ta biết rồi." Nụ cười thoạt có thoạt không hiện lên trên khóe môi gã.
oOo
Tìm An Phan không khó, mỗi ngày hắn đều đi tuần hai canh giờ trong học viện.
Lúc bọn Lý Ngọc cùng Diệp Phong chặn lại thì gương mặt anh tuấn của hắn lập tức nở nụ cười âm lạnh.
Song phương còn cách nhau chục thước, hai đôi mắt một tím một đen bất ngờ đụng độ trên không, dấy lên hoa lửa vô hình, không hề nhường nhau. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Cầu xin? Hay là khiêu chiến?" Tựa hồ đoán được mục đích Diệp Phong tìm mình, giọng nói bình đạm của An Phan tựa hồ chứa cả ngọn lửa.
"Bằng ngươi cũng xứng?" Diệp Phong hếch cằm lên, vẻ mặt đầy trào phúng, không hề nể mặt.
"Vậy là muốn khiêu chiến ta. Được lắm, từ lúc ta đảm nhiệm chức tuần sát đội trưởng đến nay, ngươi là kẻ đầu tiên." Sắc mặt An Phan cau lại, hai tay nắm thành quyền đầu, hỏa hồng nguyên lực từ từ tụ lại.
"Ta đang hiếu kỳ nếu ngươi thua thì chức tuần sát đội trưởng này có làm được nữa không?" Diệp Phong đưa tay thành đao, một lớp kim nguyên lực ngầm phủ trên thủ đao. Kinh cức thứ giáp chỉ là mộtmôn tứ phẩm võ kỹ, hiểu được không quá khó, tuy chỉ tu luyện một ngày nhưng gã đã miễn cưỡng thi triển được, với độ thuần thục của gã hiện thời và kim nguyên khí hải đạt nhị giai võ đồ thì uy lực chưa cao lắm.
"Hừ. Ngươi không có cơ hội đó đâu." Diệp Phong chủ động khiêu chiến thì hắn cầu mong gì hơn. Trong tình huống này, dù hắn giáo huấn thế nào, Mộ Dung Tử Thanh cũng không nói được gì.
Trong lúc lời qua tiếng lại, cả hai đã bắt đầu giao thủ với nhau.
Thân hình An Phan cực nhanh, tích tắc chân giậm xuống thì thân ảnh đã xet đến trước mặt Diệp Phong, quyền đầu hàm chứa hỏa nguyên hung hãn giáng mạnh vào ngực gã. Vì tốc độ ngọn quyền cực nhanh, không khí vang lên tiếng ma sát chói tai.
An Phan định thị uy với Diệp Phong, tuy một quyền này hắn không động dụng võ kỹ nhưng công kích rất lăng lệ, sức mạnh hùng hồn, không cho đối phương tránh né. Ngũ giai võ sĩ tầm thường rất khó lòng ứng phó được, bọn Lý Ngọc đều thầm kinh hãi.
Bất quá Diệp Phong không phải ngũ giai võ sĩ tầm thường, kinh nghiệm chiến đấu của gã không học viên nào bì được. Tránh ngọn quyền này coi như thua đến bảy phần, nên gã trụ vững thân hình, giơ chưởng nghênh đón.
"Chát!" Hai người lại giao phong, An Phan đứng im nhưng Diệp Phong lùi lại hai bước, xem ra hơi thiệt thòi.
Gã vẩy vẩy tay, một dòng mát lạnh chảy qua tay, xua tan cảm giác tê rần vì cú va chạm kịch liệt, rồi gã nắm tay, đốt ngón giữa nổi lên hình thành một cái mấu. Duệ quyền thế này càng dễ dàng phát huy đặc tính công kích của kim nguyên lực.
Sắc mặt An Phan hơi biến, lần giao phong vừa rồi, lực công kích của Diệp Phong không nằm ngoài ý liệu của hắn, mà là mấy đạo kim nguyên năng lượng như lưỡi dao nuốt lấy quyền đầu hắn. Nếu không vì luồng năng lượng đó rất nhẹ, hắn nhanh chóng hóa giải được thì e rằng đã nếm mùi đau thương.
Hỏa nguyên lực chú trọng bạo phát, công kích là dốc toàn lực nên hỏa nguyên của một quyền này được An Phan dồn hết vào công kích, không bảo vệ kỹ càng cho quyền chưởng. Dù gì công kích là cách phòng ngự hay nhất, nhưng một chưởng quỷ dị của Diệp Phong vượt ngoài dự liệu của hắn.
Kinh cức thứ giáp khiến gã cực kỳ vừa ý, thứ giáp có thêm một tầng phòng ngự, giảm bớt không ít lực công kích của An Phan nên gã mới có thể dựa vào thực lực ngũ giai võ sĩ tiếp được một quyền của thất giai võ sĩ mà không thiệt thòi lắm. Kinh cức công kích rõ ràng cũng khiến đối phương đau đầu, vẻ mặt của An Phan cho thấy hắn suýt nữa nếm mùi.
Đó chỉ là uy lực không đầy hai tầng của Kinh cức thứ giáp, nếu kim nguyên khí hải tăng lên, gã tu luyện thuần thục môn võ kỹ này thì hiệu quả nhất định thập phần kinh nhân. Đấu xáp lá cà tất gã chiếm ưu thế lớn, xem ra đã không chọn sai.
"Dù nhục thể mạnh mẽ nhưng tiếc là nguyên lực quá kém." Kim nguyên lực phản ngược không đáng cho An Phan chú ý, công kích cỡ này chỉ cần hắn hơi chú ý bảo vệ quyền đầu là hóa giải được hết. Qua lần giao phong vừa rồi thì thực lực của Diệp Phong còn kém hắn xa. Trận này hắn thắng chắc.
"Ta càng kém chứng tỏ tên ngu xuẩn bại dưới tay ta còn kém hơn." Diệp Phong cười lạnh trào phúng, Duệ quyền vạch lên quỹ tích đẹp đẽ công thẳng vào gương mặt anh tuấn của An Phan.
"Muốn chết." Thường có câu, đánh người không đánh vào mặt, nhất là khi An Phan tương đối vừa lòng với gương mặt mình. Thấy đối phương muốn đánh vào đó, lòng gã ngập oán khí.
Hắn lách đầu tránh đi, đổi quyền thành trảo, chụp vào cổ tay Diệp Phong. Nếu bị chụp trúng, với hỏa nguyên lực hùng hậu, hắn tin là mình có thể bẻ lọi cổ tay đối thủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.