Võ Dung học viện nằm ở giữa Vân Châu, chiếm mấy trăm dặm vuông. So với Ngọa Lăng thành thì diện tích gấp hai mươi lần.
Học viện chia làm bốn khu: tu luyện khu, học tập khu, sinh hoạt khu, và khu vui chơi. Các loại kinh doanh buôn bán đủ cả, cơ hồ là một thành thị cỡ lớn. Thành thị này bình thường không cho phép người ngoài bước vào, nhưng lập thu mỗi năm là lúc học viện chiêu sinh và làm lễ tốt nghiệp, sẽ có đông đảo người đến ghi danh và chiêu lãm tốt nghiệp sinh. Đó cũng là thời khắc Võ Dung học viện náo nhiệt nhất.
Vội vàng đi suốt tám nghìn dặm đường, gã đến được học viện.
Cửa chính của học viện rộng chừng trăm thước, treo một tấm biển có bốn đại tự: Võ Dung học viện. Bên dưới là còn khắc bốn chữ nhỏ rất rõ nét: Vân Châu phân viện!
"Hì hì, khí phái lắm." Lần đầu tiên gã thấy kiến trúc thành thị hùng vĩ như thế, không khỏi thầm tặc lưỡi khen. Nhĩ đến sau này sẽ ở lại đây tu luyện một thời gian, bất giác gã vui vẻ hẳn.
Nhìn quanh một vòng, gã không thấy chỗ ghi danh nổi bật như Diệp Thừa Thiên nói, đành kéo một người dáng vẻ như học viên đang đi ra lại hỏi: "Xin hỏi, chỗ ghi danh ở đâu?"
Thanh niên bị gã kéo lại hiếu kỳ nhìn gã một lúc, tỏ vẻ nghi hoặc: "Huynh đài cũng là thôi tiến sinh hả?"
Diệp Phong gật đầu theo ý thức, nhưng tự hỏi: Thôi tiến sinh là ý gì? Có lẽ người báo danh đều gọi là thôi tiến sinh.
Thấy gã gật đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nguyen-vo-ton/1393102/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.