Thẩm Tâm Duy đi về gặp mẹ mình, cô đi vào trong sân, thấy mẹ đang cắt hoa, bà rất nghiêm túc, giống nhu trên đời này khong còn chuyện nào quan trọng hơn nữa. cô đi tới chỗ Diệp Thục Phương, ôm cổ bà, “Mẹ, mẹ có nhớ con không?”
Đầu tiên Diệp Thục Phương cười, sau đó để kéo xuống, nhìn con gái cười.
Kể từ mấy năm trước bố qua đời, mẹ bị kích động, phản ứng chậm, nhiều việc không biết, mặc dù phần lớn nhìn qua giống như một người bình thường.
Diệp Thục Phương gật đầu một cái, lấy tay sờ sờ mặt con gái, nghiêng đầu trong chốc lát, “Anh trai con đã rất lâu không tới thăm mẹ rồi.”
“Anh trai rất bận nha, chẳng lẽ giống như con một ngày không có việc gì sao? Chờ khi anh trai xong việc, nhất định sẽ tới thăm mẹ.”
Diệp Thục Phương nghe vậy, gật đầu.
Thẩm Tâm Duy nhìn mặt mẹ mình càng ngày càng có nhiều nếp nhăn với tóc trắng, đột nhiên thấy chua xót. Mẹ trước kia là một người phụ nữ rất tài giỏi, người phụ nữ đằng sau bố, tất cả đều được sắp xếp gọn gàng, bố thường nói, nếu như không có mẹ, ông nhất định không thể thành công. Sau khi bố qua đời, mẹ lập tức lâm bệnh nặng, thân thể thì không sao, nhưng mẹ cứ như một đứa trẻ vậy.
Chỉ là bây giờ nhìn mẹ có vẻ không buồn không lo, cô lại cảm thấy, hình như vậy rất tốt. Nếu không mẹ biết tin anh trai mất tích, sẽ khó chịu tới mức nào, cộng thêm với tin hôn nhân của con gái tan vỡ, chắc chắn sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-mien/46235/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.