Thẩm Tâm Duy có thể cảm thấy có người chạm vào mình, nhưng cô quá mệt, sức để mở mắt còn không có. Vì vậy chỉ có thể để mình ngủ say. Dù trong quá trình ngủ, cô cảm thấy mình đang chuyển động, cô nghĩ chắc mình đang có ảo giác, giống như ánh sáng lóe lên vậy. Chuyện tốt đẹp mong đợi nhất, là sau khi Lương Nguyệt Lăng tới nơi này, cô cũng biết rõ mình ở chỗ nào. Cô như bị nguyền rủa, nếu như mình vẫn nằm tại đây, kiếp sau cũng chỉ bị giam cầm, sau đó mãi mãi không trốn thoát được. Lúc này mới nhớ tới những gì đã mất đi, nhưng cô thật sự quá mệt, không muốn giãy giụa, không muốn mở mắt. Thế nên mới tự nói với mình, cô có thể đi rồi.
Dù sâu trong lòng mình không muốn thế, nghe tiếng bước chân ngày càng xa của Lương Nguyệt Lăng thì cô cũng biết, mình chỉ có thể đợi trong bóng tối. Cô không tức giận, không tức nổi, mọi người đều phải chịu trách nhiệm vì chuyện mình đã làm, như vậy mới có thiện ác hữu báo. Cô đã đoạt đi cái gì đấy của Lương Nguyệt Lăng, đây là sự thật không thể chối bỏ, mà lúc đó cô còn rất vui, hơn nữa còn hưởng thụ… Cô nên cảm tạ Lương Nguyệt Lăng mới đúng, Lương Nguyệt Lăng nói ra tất cả, khiến cô không hối hận về chuyện mình đã làm, người đàn ông cô yêu, chưa bao giờ phản bội cô, hơn nữa cũng yêu cô, như vậy là đủ rồi. Bỏ với giá cao, sau đó đạt được thứ mình muốn, hạnh phúc như vậy mới đáng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-mien/2976247/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.