Sau khi Thẩm Tâm Duy trở lại trường, bắt đầu lên lớp, trong khoảng thời gian cô rời đi, chương trình học cũng chưa chạy xa lắm, cô soạn bài xong, trực tiếp đi tới phòng học. Một lần nữa với bước chân vội vã đi trong sân trường, cô cảm thấy mình lại được khôi phục sức sống. Nếu như không phải lần này rời đi, cô không ngờ, cô sẽ nhớ công việc này đến thế, hơn nữa rất nhớ những sinh viên khả ái kia, cho dù đa số bọn họ chỉ cầm điện thoại chơi ở dưới bàn.
Cô vào phòng học, vẫn còn dư thời gian, trước cô còn cho rằng cô sẽ không quay lại giảng đường, vì vậy ở bữa cơm chia tay còn ôm sinh viên khóc, nhất là lúc hát tạm biệt, cô mất khống chế. Ban đầu kiên quyết từ chức, cho rằng một đi không trở lại, nhưng không lâu sau, cô lại trở về lần nữa.
Cũng không biết sinh viên của mình, có cười cô hay không.
Cô với tâm tình thấp thỏm đi vào phòng học, phát hiện hôm nay các sinh viên tới rất sớm, trong phòng học đã đầy người ngồi, cô nhớ trước kia cho dù hết tiếng chuông vào học lâu rồi, vẫn có học sinh vội vàng chạy vào. Các bạn học không ngừng tới sớm, hơn nữa còn rất yên tĩnh, điều này khiến cô càng lo lắng hơn. Cô đi lên giảng đường, đặt sách, vô tình xoay người,thấy xúc động. Mà toàn thể sinh viên dưới giảng đường đứng dậy, vỗ tay rối rít, “Hoan nghênh cô giáo Thẩm trở lại.”
Trên bảng đen cũng có dòng chữ được viết bằng phấn: Hoan nghênh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-mien/2976214/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.