Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, Thẩm Tâm Duy không ngừng tự kiểm điểm bản thân mình, cô bởi vì câu nói của Giang Thiếu Thành mà thẹn quá thành giận, mà cô còn không phản bác, bị người mình yêu nhiều năm nói lời như thế, ngay cả phản ứng thế nào cô cũng không biết, nhưng cô biết mình rất khó chịu, hơn nữa vô cùng thảm hại, tựa như có cái gì khiến mình ngứa một chút, nhưng không dùng tay bỏ đi được, vốn muốn chờ cảm giác ngứa này qua đi, mà sao cứ đối nghịch với người.
Dương Hi Lạc nói, điểm ngốc nhất của phụ nữ không phải là quá si tình, mà chỉ nhớ rõ là người đàn ông này tốt, quên đi phần xấu của người đàn ông đó, vì vậy càng nhớ mãi không quên, mà đàn ông thông minh hơn, một khi chia tay, nghĩ tới phụ nữ có bao nhiêu phần chán ghét, ghê tởm thế nào, vì vậy lúc rời bỏ không quay đầu lại, quyết định đời này không bao giờ gặp lại nữa.
Bây giờ Thẩm Tâm Duy cảm thấy những lời này đúng, cô giờ vẫn nhớ rõ Giang Thiếu Thành đối “tốt” với cô. Khi nào người cô vẫn tròn vo, không cẩn thận bị đau chân, rất đau, cô cố gắng chịu không khóc, sau đó gặp anh, anh là bạn của Thẩm Diệc Đình, vì vậy cũng đã gặp vài lần. Lúc đó anh cõng cô đi bệnh viện, xử lý vết thương ở chân cô. Đó là vào mùa hè, cô nhớ không phải vì lúc đó trời rất nóng, mà là tầng mồ hôi mỏng trên người anh. Cho dù sau nhiều năm rồi, cô vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-mien/2976186/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.