An chạy bán mạng, chàng biết là đã tới giờ quỉ đầu trâu mặt ngựa đòi BéHai về bên kia thế giới rồi, nếu đứng lớ quớ ở đó vô phúc chúng bắt lầmthì khốn. Bởi vậy An chạy thục mạng, không dám ngoái đầu nhìn ra sau.
Chàng không biết chạy được bao lâu, nhưng tới khi mệt ngất ngư,An dừng lại. Chàng nhìn xuống thấy nhà cửa san sát bất giờ An mới biếtmình đang đứng trên cao, dưới chân chàng, những áng mây bay lờ đờ. Thìra trong lúc hoảng hốt, An đã phóng mình lên cao, đạp trên mây, nươngtheo gió mà chạy. Quả thực chàng không ngờ được bây giờ mình lại cónhững khả năng phi phàm như vậy. An nhún chân, thử nhẩy một cái thựcdài, bỗng người chàng lướt đi như một cơn gió. Chàng muốn nghiêng chiềunào, thân thể tuôn theo chiều đó. An mừng rỡ cười ha hả.
Bây giờ chàng mới khám phá ra; tất cả cử động của chàng khôngtùy thuộc vào thân thể mình nữa, chúng phát sinh ra tử trí tưởng. Chàngmuốn nhẩy một cái xuống đất, đã tới nơi. Vừa nghĩ tới Bạch Liên, tựnhiên đã thấy nàng đang lom khom ngồi trên gò mả. Nét mặt tươi thắm vàđắc chí. Hình nh.ưnàng đang có chuyện gì thực vui. An lắc mình hiện ratruởc mặtnâng làm cho Bạch Liên hoảng hốt. Nàng la lên:
- Trời! Anh An, anh làm em hết hồn, lại tưởng là quỉ đầu trâu mặt ngựa tới rước em đi chứ.
An ôm lấy người yêu. Thân thể nàng mềm nhưmột giải lụa quện lấy chàng. An vục mặt trên tấm thân thon dài hun hút ấy.
- Em đang làm gì mà có vẻ vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ma-theo-dam-phu/2839955/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.