Nó là tin giật gân. Nó là tin trang nhất trên mọi tờ báo. Mọi tờ báo.
Bill “Hai Đồng Xu Nhỏ” Lington đã “làm sáng tỏ” lịch sử của mình. Một cuộc phỏng vấn lớn, một-một trên tờ Mail, và tất cả các tờ báo khác ngay lập tức nhảy bổ vào.
Chú đã thú nhận về vụ năm trăm nghìn bảng. Đương nhiên, chỉ có điều, chú Bill mà, ngay lập tức chú tuyên bố rằng số tiền đó chỉ là một phần của câu chuyện. Và rằng những nguyên tắc kinh doanh của chú vẫn có thể áp dụng cho bất cứ ai khởi đầu với hai đồng xu nhỏ. Và như vậy thì câu chuyện không khác đến thế, và theo một nghĩa nào đó, nửa triệu bảng cũng chẳng khác nào hai đồng xu nhỏ, đơn giản chỉ là khác nhau về số lượng mà thôi. (Rồi chú nhận ra rằng chính vào lúc đó chú đã trở thành kẻ thua cuộc và tháo lui ngay, nhưng quá muộn rồi, nó đã vuột ra khỏi miệng chú).
Với tôi, số tiền không hẳn là vấn đề. Cái chính là cuối cùng, sau ngần ấy thời gian, chú đã công nhận là có Sadie. Chú đã kể với cả thế giới về bà, thay vì phủ nhận và giấu nhẹm bà đi. Câu nói mà hầu hết các báo đều trích dẫn là: “Tôi đã không thể thành công nếu không nhờ có người dì xinh đẹp của mình, cụ bà Sadie Lancaster, và tôi sẽ luôn luôn mang ơn bà.” Câu này vốn là tôi đọc cho chú, từng từ một.
Bức chân dung của Sadie được đăng trên khắp các trang nhất. Phòng tranh Chân dung London bị bủa vây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ma-sanh-dieu/2975157/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.