Chuyện này kỳ quặc thật.Tôi thật sự không biết chắc chuyện gì đang diễn ra.
Bố con tôi hẹn nhau tại quán Lingtons trên đường Oxford, vì nó ở giữa và cả hai đều biết. Cũng bởi vì mỗi khi chúng tôi hẹn gặp, bố luôn đề nghị đến Lingtons. Bố lúc nào cũng chung thủy với chú Bill, ngoài ra bố còn có Thẻ Vip Vàng Lingtons cho phép uống cà phê và ăn miễn phí ở bất cứ cửa hàng nào vào bất kỳ lúc nào. (Tôi thì không. Tôi chỉ có thẻ Bạn bè và Gia đình, giảm năm mươi phần trăm. Không phải là tôi đang kêu ca đâu.)
Khi tới trước mặt tiền tòa nhà màu nâu sô cô la quen thuộc, tôi thấy sờ sợ. Có lẽ bố thông báo một tin thật tồi tệ nào đó. Như là mẹ bệnh. Hoặc chính bố bệnh.
Mà ngay cả nếu không phải bố có tin xấu thì tôi cũng sẽ phải nói gì về chuyện làm ăn đổ vỡ giữa tôi và Natalie đây? Bố sẽ phản ứng thế nào khi ông biết đứa con gái không đáng tin của mình đã đổ cả đống tiền vào một công ty chỉ để bỏ đi khỏi đó? Chỉ mới nghĩ đến chuyện sẽ nhìn thấy mặt ông sẽ nhăn nhúm vì thất vọng – thêm lần nữa – là khiến tôi phải nhăn mặt rồi. Ông sẽ chết mất. Tôi không thể nói với ông được. Chưa thể. Chưa, cho đến khi tôi có kế hoạch hành động.
Tôi đẩy cửa ra và hít vào hương vị cà phê quen thuộc, mùi quế và bánh sừng bò nướng. Những chiếc ghế bọc nhung màu nâu lỗng lẫy và những chiếc bàn bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ma-sanh-dieu/2975145/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.