Út Mai vừa dứt lời, một làn khói mờ ảo từ trong gương bổng hiện lên kéo Út Mai biến mất trong làn khói trắng ấy, để lại Thứ Lang vẫn còn ngơ ngác ngồi đó nhìn trong gương.
- Út Mai...có phải tôi với cậu là anh em sinh đôi?
Thứ Lang đưa tay lên chạm vào má mình, nơi Út Mai vừa chạm vào ban nãy. Nó vẫn còn chút hơi ấm, nhưng sao lại ấm được vậy? nếu Út Mai đã chết thì cậu ta đã là người dương, mà người dương lấy đâu ra hơi ấm mà còn lưu lại.
- Mình khóc sao?
Lúc này Thứ Lang mới để ý từ lúc nào khóe mắt của mình đã ngập tràn nước mắt rồi. Em không biết là mình đã không và không biết khóc vì chuyện gì, nhưng mỗi lần tiếp xúc với Út Mai cảm xúc của Thứ Lang như bị một thứ vô hình nào đó tác động, muốn khóc vô cùng.
Có lẽ là do đã quá quen rồi nên giờ Thứ Lang không còn sợ Út Mai nữa, mà ngược lại em càng có lý do muốn gặp lại cậu ta hơn.
[...]
Sáng hôm sau
Không biết có phải do đêm qua Út Mai tới tìm Thứ Lang thông qua gương chứ không phải mộng cảnh như mọi khi hay không mà cả đêm Thứ Lang ngủ ngon vô cùng, không gặp ác mộng hay bị giật mình lúc nửa đêm.
- Thiên Đông, em thấy cho cậu kéo được không
Thứ Lang ngồi trước gương như tối qua mà chải tóc, không hiểu sao từ lúc gả vào đây tánh nết em cũng thay đổi hơn bội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ma-lang-thang/3032673/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.