Chiều hôm đó như đã hẹn thì Thứ Lang sẽ lại đằng bụi tre gần ngoài đồng để đợi Khuê Giới. Đây được coi là nơi thân thuộc nhất của cả hai từ nhỏ đến giờ, cứ mỗi lần trốn đi chơi thì nơi mà em với hắn hẹn nhau ra sẽ là chỗ này.
Nhưng đợi nãy giờ cũng mấy tiếng trôi qua rồi nhưng mà em chẳng thấy Khuê Giới đâu cả, còn nghĩ hắn quên nhưng rồi lại dập tắt đi cái suy nghĩ đó. Khuê Giới là bạn thuở nhỏ của em làm sao mà Thứ Lang không hiểu hắn cho được, cho dù là có bận gì cũng không bao giờ quên hẹn, hoặc nếu không đến được thì sẽ kêu người đến nói với em thôi, vậy mà giờ trễ vậy cũng chưa ra. Hay là có chuyện gì rồi?
Thứ Lang cũng thầm mông lung trong lòng nghĩ Khuê Giới gặp chuyện nên liền chạy thẳng một mạch đến nhà hắn luôn. Cái linh cảm bất an này Thứ Lang có từ trưa rồi chỉ là em cố quên đi thôi, giờ nghĩ lại thì càng lo hơn nữa.
Nhưng khi đến nơi thì không hiểu sao mọi thứ yên lặng đến đáng sợ, ngoài tiếng khóc thút thít của người phụ nữa trung niên ra thì chẳng còn tiếng nói hay tiếng chim hót nào. Khung cảnh vẫn bình dị như mọi ngày nhưng lại đem đến cho Thứ Lang một niềm xúc cảm tang thương khó diễn tả được.
Người đang khóc là mẹ của Khuê Giới và...người đang nằm trên giường là Khuê Giới mà. Hắn bị làm sao vậy? sao lại nằm bất động như thế? lúc trưa chào tạm biệt nhau Thứ Lang còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ma-lang-thang/3032650/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.