- Đi đâu? Thằng Phú... 
Bỗng bà đấm mạnh vào vai của Thuần: 
- Mày ác lắm! Mày ở lại mà không cho nó cùng ở, để nó bỏ đi mất, đi biệt rồi! 
Thuần hoảng hốt: 
- Mà nó đi đâu? 
- Phải rồi, đến ngày đi chôn nó mà mày cũng không về, nên làm sao mày cứu nó ở lại được! 
Như nghe một tiếng sét đánh mang tai, Thuần kêu to: 
- Bác nói gì, ai chết? 
Thuần tốc chạy thẳng vào nhà và khựng lại khi thấy trên bàn thờ mới là bức ảnh chân dung của Phú! 
- Trời ơi! 
Giọng bà Lụa lạc đi: 
- Nó chết đã mấy tháng nay rồi, tại sao mày không hay? 
Thuần hỏi lại: 
- Bác nói sao? Phú chết bao giờ? 
- Còn hai ngày nữa là đủ bốn mươi chín ngày. 
Thuần lẩm nhẩm tính rồi kêu lên lần nữa: 
- Không thể nào! Chính con mới vừa nhận thư của nó cách nay mấy ngày... 
Anh móc cái thư trong túi nhìn lại cả dấu bưu điện đi và đến rồi đưa cho bà Lụa xem: 
- Ngày gửi chỉ cách đây mười ngày, còn ngày nhận thì ba bữa trước. Như vậy sao bác nói Phú chết gần hai tháng? 
Nghe Thuần nhắc, bà Lụa mới nín khóc, bà cầm lấy lá thư nhìn thật kỹ, có lẽ nhằm kiểm tra lại nét chữ, xem có nhầm lẫn gì không. Nhưng hoàn toàn đúng nét chữ của Phú khó mà lẫn lộn với ai, dẫu cho có viết tháo hay cách nào thì thoạt trông qua bà mẹ đã nhận ra ngay. 
Khi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ma-doi-chong/2467053/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.