Mặc cho bà ta lớn tiếng thanh minh, nhưng các viên cảnh sát vẫn không tin. Đến lúc họ về rồi, bà ta lại trút giận lên chị em Huyền:
- Lúc nãy đứa nào nói gì?
Ông Thiện thì không muốn rầy rà trong nhà nên nói xuôi:
- Đã không có chuyện gì thì thôi, bà đi thay đồ đi.
Khác với trước kia lúc nào cũng lép vế, sợ sệt, lúc này tự dưng Huyền tự tin hẳn lên, cô trả treo ngay:
- Tôi nói bà lên cơn đó!
Từ ngày về nhà này bà ta là xếp, chưa từng nghe những lời lẽ chướng tai như vậy, nên bà ta trừng mắt nhìn Huyền:
- Con kia, mày vừa nói gì, nói lại tao nghe coi!
Huyền cũng quác mắt:
- Từ nay tui miễn có sợ bà đi, tui nói...
Mụ ta quen thói đanh đá, không đợi Huyền nói dứt lời, đã nhào tới định chụp lấy cô bé. Tuy nhiên, bỗng dưng mụ khuỵu xuống và kêu thét lên như vừa bị ai đánh té! Từ khoé miệng bà ta trào ra hai dòng máu.
Phản ứng tự nhiên, ông Thiện kêu lên:
- Bà sao vậy?
Ông bước tới vừa định đỡ bà ta lên thì chợt kinh ngạc:
- Ai viết chữ gì trên ngực bà thế này?
Lúc này nhìn kỹ mọi người mới thấy ngay giữa ngực áo bà Ngọc có một dòng chữ rất sắc nét: "Hãy trả lại những gì đã cướp!".
Ông Thiện còn chưa lên tiếng thì Huyền đã reo lên:
- Đúng là mẹ rồi! Mẹ ơi, trả thù đi mẹ!
Cô bé quá kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ma-doi-chong/2467019/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.