Lại một lần nữa, tôi mở chiếc dù Âm Dương trong tay ra, và lần này Nhâm Đông đã không thể trốn thoát khỏi luồng năng lượng mặt trời chiếu tới và gào thét ôm đầu kêu thảm. Dần dần anh ta bị biến trở về nguyên hình, là một con chồn.
Tôi đóng dù lại.
Hừ, anh ta đã tạo nghiệt lớn như vậy nên không dễ dàng buông ta anh ta như vậy được.
Nhâm Đông co ro trên mặt đất và nói “Nếu mày dám giết tao, mẹ tao sẽ báo thù cho tao, mày sẽ chết thôi”
Tôi đá vào nguyên hình của anh ta vào góc.
Giờ là lúc nào rồi còn dọa dẫm tôi bằng mấy lời như vậy, ngay cả khi chết tôi cũng kéo theo anh.
Tôi kiếm một sợi dây và đi đến bên anh ta.
“Mày, mày tính làm cái gì? Tao khuyên mày nên suy nghĩ cho kỹ, đừng có hàm hồ về những thứ mày không nên nhúng mũi vào, mày………. Á Á, Mẹ, mẹ ơi cứu connnnn”
Tôi quàng sợi dây quanh cổ Nhâm Đông và giật mạnh khiến cho anh ta không thể thở được.
Sau đó, tôi kéo anh ta tới phòng khách, đẩy cái bàn ra, đứng trên bàn và thả con chồn từ trên trần nhà.
Anh ta vật lộn một cách tuyệt vọng, nhưng càng cố vùng vẫy thì sợi dây càng xiết chặt.
Tôi buộc đầu dây còn lại vào ghế phía dưới, hừ, để Nhâm Đông không chết được nhưng sẽ cảm thấy rất khó chịu và sớm muộn cũng tắt thở vì thiếu dưỡng khí.
Tôi biết mình làm như vậy rất tàn nhẫn, thậm chí còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ma-che-du/2293832/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.