Nơi ở của dì lao công được tôi tìm thấy rất dễ dàng. Đi vào trong nhà Dì, gõ cửa ba lần. Cốc, cốc, cốc....
"Ai vậy?" Dì ở bên trong nói vọng ra.
Tôi nói: "Dì, chúng ta mới gặp nhau vào ban ngày, tôi có một số vấn đề muốn hỏi." Dì mở của ra, đón tôi vào và rót một chén trà.
"Chàng trai, có cái gì muốn hỏi, cứ hỏi đi?"
Tôi nói ngắn gọn ý tôi là gì, chính là muốn biết mối liên hệ nào giữa cây hòe và Ung Minh Bễ.
Dì đóng của lại, rồi sau đó còn kéo tấm rèm, tắt đèn điện và đổi sang một cái dèn dầu nhỏ.
Ơ ơ ơ, tôi chỉ muốn hỏi một một vấn đề mà thôi, cũng muốn làm tình
( ND: vãi),Dì cũng không cần phải làm như thế chứ. Cho dù là tôi muốn làm điều kia, cũng không tới tìm bà đâu, Dì à bà không nên làm bậy...
Dì kéo tôi đến bàn và ngồi xuống, hạ giọng và nói: Cậu có biết Cây mặt người không?"
Cây mặt người?
Tôi lắc đầu và nói: "Người mặt hoa đào, hồng đào thì tôi biết chứ Cây mặt người thì tôi chưa từng nghe qua.”
Dì nghiêm mặt, nói: "Ở triều Tống, một người giàu, có Vợ chết, anh buồn và tuyệt vọng. Anh ta lấy đầu vợ mình chôn ở sân sau. Sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, một cái cây mọc lên. Sau một trăm ngày nữa, cây nở hoa. Nhiều năm sau, nó đơm hoa kết trái. Những trái cây đó là khuôn mặt của vợ anh ta. "
Đây chỉ là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ma-che-du/2293764/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.