Chương trước
Chương sau
Tôi thấy hai người họ chạy ra khỏi phòng của cô gái ở phía đối diện, và tôi rất ngạc nhiên. Thật uổng công tôi lo lắng cho bọn họ, không thể tin được hai anh chàng này ban đêm là đến phòng đối diện để vui chơi khoái lạc. (ân ái phê pha:v)

Nhưng nhìn vào hai cô gái trong phòng rõ ràng là đang sợ hãi, một cô còn đang khóc, tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Nhìn thế nào thì tôi cũng thấy hai cô gái ở phòng bên kia không tự nguyện.

Không phải là hai tên khốn đó đã làm cái chuyện... không bằng cả cầm thú đó đấy chứ?

Tôi xách cổ một trong hai người: "Nói mau, hai người tối qua đã làm trò gì với hai cô gái kia?"

Trần Viên vẻ mặt oan uổng: "Không có, tôi sợ vợ nhất, khắp tám phương mười dặm ai cũng biết... Nào dám ở ngoài làm chuyện bậy bạ.”

Dư Bân cũng nói:" Đúng vậy, tối qua tôi cũng ngủ trong phòng, nhưng ai ngờ trời vừa sáng tôi nghe có tiếng khóc, tôi mới tỉnh dậy. kết quả sau khi tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm ngủ trên sàn nhà phòng người ta, anh nói xem điều này có phải rất lạ không? "

Nghe ngụy biện từ phía hai tên này, tôi không biết tôi có nên tin hay không.

Trong phòng khách, có ba băng ghế sofa xếp thành hình tam giác.

Tôi với quản lý khách sạn ngồi một băng, hai cô gái kia ngồi 1 băng, Dư Bân và Trần Viên ngồi một băng

Sau khi ngồi xuống, chúng tôi bắt đầu xử lý vấn đề.

Trước hết, Dư Bân và Trần Viên đã giải thích và xin lỗi, nhưng những gì họ nói quá là không thể chấp nhận được. Nếu bọn họ nói là vào phòng ăn trộm nhưng bị phát hiện, tôi đoán là hai cô gái đó sẽ dễ tin hơn nhiều.

Vì không tin, nên hai cô gái kia cũng không muốn chấp nhận lời xin lỗi từ bọn họ.

Tôi vẫn im lặng, vì tôi không biết Dư Bân đã làm chuyện gì với hai cô gái kia,tôi vẫn quan sát biểu hiện của người quản lý khách sạn, anh ấy rất bình tĩnh. Theo lẽ thường, có chuyện gì đó xảy ra với khách sạn anh ấy không nên bình tĩnh như vậy.

Hơn nữa, nếu làm đúng thủ tục chẳng phải nên gọi cảnh sát đến trực tiếp giải quyết mới đúng. Đây không phải là việc một người quản lý khách sạn có thể xử lý. Anh ta có thể hoàn toàn không cần để ý tới rắc rối này.

Người quản lý khách sạn chỉ ngồi uống trà và nghe bọn họ nói chuyện. Cho đến khi bọn họ chuyển từ trò chuyện sang cãi vã anh ta mới mở miệng ngăn lại: "Tất cả mọi người hãy im lặng một lúc."

Sau đó người quản lý khách sạn nói một câu khiến tôi rất ngạc nhiên. Anh ta nói: "Tôi tin lời của hai vị khách nam."

Tin không? Ngay cả tôi cũng khó có thể chấp nhận được, anh ta dựa vào cái gì mà tin? Trong khi anh ta hoàn toàn không biết gì về Dư Bân và Trần Viên.

Lúc này, tôi chợt nhớ ra có gì đó không ổn trong phòng của chúng tôi, còn chuyện ma nữ váy xanh kia, không lẽ ngay từ đầu người quản lý khách sạn đã biết rằng trong khách sạn này có thứ không sạch sẽ, và trước đây cũng đã từng cảy ra những điều tương tự như như vậy nên anh ta mới dám tin lời hai người Dư Bân?

Theo như cách nghĩ bình thường, điều đó điều dó là không sai.

Vừa nói như vậy, hai vị khách nữ kia tỏ ra không vui, dù sao người ta vẫn là “hoàng hoa khuê nữ” (khuê phòng hoa vàng – ví von con gãi vẫn còn trong trắng –Nghe hiếm ghê:v–). Sao họ có thể chấp nhận bị đối xử như vậy được?

Sau đó, dưới sự hòa giải của người quản lý khách sạn, họ đã quyết định giữ kín chuyện này và nhận tiền bồi thường.

Tôi không thể không thở dài, cho dù có điều gì vô đạo đức, mặc kệ người ta có làm chuyện gì vô đạo đức đi nữa, chỉ cần một khoản tiền bồi thường, mọi thứ có thể được giải quyết nhanh gọn.

Nhân tính con người từ bao giờ đã bị tiền tài thay thế?

Bất quá như vậy cũng tốt, tóm lại bây giờ hai người Dư Bân chắc là sẽ không có chuyện gì, ít nhất là không phải tới đồn cảnh sát. Cả hai đều là những ông chủ có tiền, giải quyết những chuyện rủi ro như thế này không còn gì tốt hơn

Cuối cùng, sau khi đàm phán, hai cô gái đã nhận được mỗi người 100.000 phí tổn thất tinh thần. Vấn đề này được coi như giải quyết xong.

Xử lý xong chuyện này, Dư Bân muốn tức giận cũng không được. Vốn là chỉ muốn ngủ một giấc, nhưng không ngờ ngủ cũng có thể gây ra phiền toái như vậy. Một giấc ngủ trên sàn nhà 100.000! Việc này xảy ra với ai cũng chắc chắn là không cảm thấy dễ chịu chút nào.

Phải tiềm được câu trả lời. Nếu không tìm ra câu trả lời, Dư Bân sẽ rất khó chịu.

Chúng tôi ép người quản lý khách sạn và yêu cầu anh ta giải thích cho chúng tôi rõ ràng ở trong này liệu có thứ gì không sạch sẽ không.

Từ đầu người quản lý khách sạn còn muốn từ chối, nhưng khi tôi trực tiếp nói những gì đã xảy ra đêm qua, anh ta không thể che giấu gì nữa.

Người quản lý khách sạn nhìn tôi, nói: "Nhanh đi, anh nên nhanh lên ngôi chùa trên núi gần đây tìm hòa thượng có pháp danh Chí Thiện để ông ta nhờ ông ta giúp đỡ, nếu không anh sẽ không sống nổi qua đêm nay!"

Tôi bị quản lý khách sạn hù, sao lại không sống nổi qua đêm nay, tôi lại không có làm gì cả, theo đạo lý, ta không phạm người người không phạm ta. Tôi không làm gì ma nữ váy xanh, tại sao cô ta muốn giết tôi? Không có đạo lý gì cả.

Người quản lý khách sạn đem đầu đuôi rễ ngọn chuyện ma nữ váy xanh kể hết cho chúng tôi biết.

Ma nữ này vốn là một tiểu thư trong lầu xanh, đứng đầu bảng xếp hạng các cô nương xinh đẹp. Mọi người gọi cô ta là “Hoa khôi nương tử”. Về sau, một doanh nhân giàu muốn lấy nàng. Vốn đây là một chuyện tốt, hoa khôi nương tử cũng sẽ thoát khỏi kiếp tiếp khách qua đường.

Tuy nhiên, gia đình thương nhân giàu có cho rằng hoa khôi nương tử xuất thân không sạch sẽ và đã phản đối hôn nhân của bọn họ.

Cuối cùng, thương nhân giàu có đã bỏ rơi hoa khôi nương tử, hoa khôi nương tử lại bị mọi người cười nhạo, còn bị một nhóm ác tặc hãm hiếp tập thể đánh đập tàn nhẫn. (some =)):v)

Đau lòng, tổn thương vì hai đòn đả kích quá lớn, hoa khôi nương tử đã trang điểm thật lộng lẫy sau đó nhảy từ cửa sổ phòng trên lầu xuống tự tử.

Cuối cùng tôi cũng hiểu được chân tướng sự tình. Khách sạn chúng tôi ở là nơi năm xưa hoa khôi nương tử đã tự tử, nhưng có một điều tôi vẫn không hiểu, mới ở lầu hai mà thôi, không đến mức ngã chết được.

Người quản lý khách sạn giải thích: "Đó không phải là tầng hai, đó là tầng thứ mười hai. Sau đó, chúng tôi chuyển bàn trang điểm xuống tầng hai không ngờ rằng nơi đó thường xuyên xảy ra chuyện."

Có vẻ như vấn đề là từ bàn trang điểm cũ.

Vậy vị hòa thượng Chí Thiện là xảy ra chuyện gì?

Người quản lý khách sạn cho biết: “ Là một vị cao tăng đắc đạo, pháp lực cao cường, ông ấy đã sử dụng pháp lực để trấn trụ ma nữ áo xanh, khiến cho sự yên tĩnh của khách sạn trong một thời gian dài, tôi không ngờ tới ngày hôm qua lại xuất hiện một lần nữa.."

Vì vậy, người quản lý khách sạn muốn tôi đi tìm Chí Thiện hòa thượng để nhờ giúp đỡ.

Vấn đề là, tại sao tôi phải được giúp đỡ, không có lý do gì, ma nữ lại hận tôi như vậy?

Người quản lý khách sạn nói với tôi: " Không, đó là vì đã có nhiều điều kỳ lạ trước đây và mọi người đều ổn, không có tai nạn nào xảy ra. Chỉ có một điều là, tất cả những người được ma nữ áo xanh nói " Anh không phải là chồng tôi " Và đều chết một cách kỳ lạ trong đêm hôm sau. "

Trời Ụ..., sao tôi lại xui xẻo đến vậy, xem ra vẫn phải đi tìm vị đại sư đó.

Dư Bân đột nhiên thở dài và nói: "Lần này, chúng ta đã gặp phòng của ma nữ áo màu xanh, rất khó khăn để khó xử lý."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.