Trình Hi Hòa và mẹ Diệp đang trò chuyện rôm rả thì điện thoại của Diệp Dung Sâm gọi đến. Mẹ Diệp vì không muốn làm phiền hai người nói chuyện nên chủ động ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho Trình Hi Hòa.
“Anh bận xong rồi hả?”
“Ừ, vừa mới về đến khách sạn.” Diệp Dung Sâm nới lỏng cà vạt đang siết chặt, “Em đang làm gì đó?”
“Không có gì, vừa nói chuyện với mẹ thôi.”
“Nói chuyện với mẹ á? Trò chuyện gì đó?”
“Thì chuyện trò linh tinh thôi.” Trình Hi Hòa bất giác nắm thật chặt tấm ảnh trong tay,”Dung Sâm đợi anh về chúng mình đi chụp ảnh nhé.”
“Chụp ảnh?” Quyển anbum kia cho thấy Diệp Dung Sâm rất ít khi chụp ảnh, cho đến bây giờ ảnh hai người họ chụp chung cũng chỉ có tấm ảnh kết hôn treo trên tường,”Không phải là sắp nghỉ hè sao, đợi đến lúc đó chúng ta đi du lịch em muốn chụp bao nhiêu thì chúng ta sẽ chụp bấy nhiêu.”
“Ừm.” Trình Hi Hòa liếc nhìn thời gian, “Dung Sâm anh ăn cơm chưa?”
“Chưa, lát nữa cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn.
Còn 4 ngày nữa Diệp Dung Sâm sẽ trở về, bốn ngày nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, đối với Hi Hòa thì một ngày lại dài như một năm.
Diệp Dung Sâm nghe được bên kia không trả lời, “Tại sao không nói nữa rồi?”
“Em đang nghĩ xem mấy ngày nữa anh mới về.” Trình Hi Hòa nghĩ thầm, nếu như chớp mắt là đến bốn ngày thì thật tốt.
“Nhớ anh đến vậy?”
Trình Hi Hòa đỏ mặt, “Ừm.”
“Tôi cũng nhớ em, mỗi ngày đều nhớ, đều muốn ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-luyen-abo/1330059/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.