Đến tận hôm nay, mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm đó vẫn như vừa mới xảy ra.
Ngày mười bảy tháng Tám.
Vào mùa hè năm hai đứa trẻ tròn bảy tuổi. Màn sương mù bao trùm cả thị trấn, hương cay nồng của cây long não thoang thoảng giữa bầu không khí. Dự báo thời tiết cách đây một tuần trước báo rằng hôm nay trời sẽ có mưa, nhưng cho đến tận một tuần sau ‐ tức thời khắc này vẫn còn cảm nhận được cái nóng oi bức đang tích tụ trên những tầng mây kia.
Bởi hôm đó chính là sinh nhật Dịch Bách Đồng, nhưng nghĩ đến việc năm ngày sau đó sẽ là sinh nhật Đới Mạc Ly, thành ra bố mẹ hai nhà tự ý gộp sinh nhật hai đứa nhỏ lại rồi cùng tổ chức trong một ngày. Vì thế họ chỉ mua một chiếc bánh sinh nhật, nhưng quà thì vẫn cẩn thận chuẩ bị hai phần giống nhau. Đó là hai chiếc đồng hồ đeo tay dành cho trẻ con, điểm khác nhau của nó có lẽ là màu sắc mà thôi. Đồng hồ của cô màu hồng, còn của cậu bé màu đen.
Tuy vậy, với một cậu bé có lòng tự trọng và ương bướng hơn những đứa bé bình thường thì làm sao có thể cam chịu hạ mình trở thành vật trang trí trong bữa tiệc sinh nhật người khác được, vì thế, suốt cả buổi tối đó, tâm trạng của Đới Mạc Ly không tốt, thậm chí có thể nói là rất tệ. Cậu dè dặt ngồi bên cạnh Dịch Bách Đồng, đôi mày nhíu chặt thành chữ “xuyên3”, ngay đến chiếc “vương miện sinh nhật” được đội trên đỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-len-doi-moi-peter-pan/2782903/chuong-1-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.