Vốn chẳng bao giờ nghĩ có người ở đây nên Dịch Bách Đồng cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi thấy người xuất hiện. Cô khẽ “Á” lên một tiếng, lùi xuống một bước, rồi mở to đôi mắt chăm chú nhìn cậu ta. Cậu bé đó nhíu mày thật chặt, dường như vô cùng bất mãn với kẻ bất ngờ đột nhập vào đây. Trạc tuổi với nhau, cậu bé với gương mặt sáng sủa, non nớt nhưng lại pha chút ương ngạnh, nhìn cô trừng trừng, ánh mắt cương nghị và hung hãn, khắp người toát ra khí chất cao ngạo.
“... Này, sao lại chạy tới địa bàn của tôi?” Không tự giới thiệu, cũng chẳng hỏi han điều gì, cậu bé buông lời trách móc với giọng điệu khó nghe, độc đoán và vô lý.
“…Ơ, tớ…” Dịch Bách Đồng ú ớ nói chẳng nên lời. Cô liếc nhìn chiếc áo sơ mi màu trắng, sạch sẽ và thẳng tắp của cậu ta, một hạt bụi nhỏ cũng chẳng có, ngoại trừ vầng sáng tuyệt đẹp của chiều tà.
“Phiền phức…” Cậu bé bĩu môi lên, cứ như đang lẩm bẩm một mình, “Ngay cả chỗ đọc truyện tranh cũng bị làm phiền…”.
“… Truyện tranh?” Dịch Bách Đồng hỏi theo bản năng.
“Ừ.” Cậu bé không định giải thích, cậu còn vội giấu quyển sách đang cầm trong tay ra sau lưng. Nhưng Dịch Bách Đồng vẫn liếc thấy trang bìa cuốn sách đó, và cả tựa đề màu vàng hiện rõ ghi là “Hải X Vương.” Vì không biết chữ chính giữa đó là chữ gì nên Dịch Bách Đồng đành dùng chữ “X” để thay thế. Rất lâu sau đó, cô mới biết chữ “X” đó thực ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-len-doi-moi-peter-pan/2782897/chuong-1-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.