“Cửu gia, nô tài... Nô tài đã không còn từ lâu rồi.” Lưu Liên run rẩy nói.
“À, thật sao?” Tần Cửu nhìn thẳng Lưu Liên mà nghiền ngẫm, bên môi xao động chút ý cười, ung dung thong thả nói: “Ta đang tính xem Liên Nhi nhà ta phá thân đồng tử khi nào.”
Vẻ mặt Lưu Liên đau khổ, run run đặt vò rượu lên trên bàn, hắn rất sợ lát nữa không cẩn thận đập vỡ vò rượu.
Ý cười bên khóe môi Tần Cửu càng sâu, “Theo như Tì Ba điều tra, thì ba năm trước đây Liên Nhi đang lưu lạc đầu đường làm khất cái*. Làm khất cái ba năm, ngươi lại không có bạc, chắc chắn không đến thanh lâu được. Đoán rằng cũng không có nữ tử nhà ai nhìn trúng ngươi, cho nên nhất định không phải lúc đó. Sau khi Tì Ba đưa ngươi vào Thiên Thần tông, ngươi vẫn luôn đi theo ta, ta không hề động đến ngươi, kẻ khác biết ngươi là người của ta, đương nhiên sẽ không động vào ngươi. Nói như vậy...”Giọng Tần Cửu kéo dài, vẻ mặt kinh ngạc: “Liên Nhi lại là vào ba năm trước... Năm nay ngươi mười bảy tuổi sao, ba năm trước, ngươi mới mười bốn tuổi. Mười bốn tuổi à... Liên Nhi, mười bốn tuổi ngươi đã...”
*Khất cái: kẻ ăn mày.
Lưu Liên mồ hôi lạnh đầy đầu.
“Nô tài không có!” Lưu Liên tức giận phản bác.
“Không phải lúc mười bốn tuổi? Vậy là mười ba tuổi, hay nhỏ hơn?” Tần Cửu cười hì hì tiếp tục hỏi.
Lưu Liên mồ hôi lạnh đầy đầu, vẻ mặt lúng túng, lại vừa không biết phản bác nàng thế nào.
Hắn cảm thấy mình đặt vò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-de-nhat-thien-ha/68636/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.